Ðằng ấy
Ðằng ấy bên kia lạnh lắm không
Cuối Thu - trời sắp sửa sang Đông
Rừng Phong đổi gió se se thắt
Có biết người ta héo cả lòng ?
Đằng ấy bên trời có giống Em
Hoàng hôn ngồi đợi ánh sao đêm
Chợt thương một thuở hoa cài áo
Lưu luyến mùi hương trên lối quen ?
Đằng ấy buồn không khi vắng nhau
Có ngồi nhìn bóng suốt đêm thâu
Có như Em khổ vì thương nhớ
Có gởi vào thơ những mảnh sầu ?
Đằng ấy nhìn xem... con nước trôi
Bao mùa Hoa Phượng đã qua rồi
Con ve Hạ cũ sầu rên rỉ
Gợi nhớ, gợi thương đến một Người ?
Đằng ấy còn hong giọt nỗi niềm
Ngoài hiên tí tách tiếng mưa đêm
Mà nghe Thu trở mình ray rứt
Đau chiếc lá Phong rụng trước thềm ?
Đằng ấy có bao giờ ước mơ
Dòng đời trôi ngược khúc sông xưa
Hai vầng trăng khuyết thành chung bóng
Hai mảnh hồn đau tụ bến bờ ?
Đằng ấy biết không nhịp cuộc đời
Nhặt khoan, trầm bổng, nốt trùng khơi
Một đời ngắn ngủi…hai phần trọn…
Trống vắng, sầu thương đến rã rời ?
Đằng ấy ơi! khi gió rét về
Mùa Đông đan áo - chút hương quê
Em gởi tặng Anh - tình viễn xứ
Dám mơ Xuân đến vẹn câu thề !!??
Mimosa