Nụ cười em vừa bừng lên đêm qua
Vầng trăng lạnh đã ngập tràn nỗi nhớ
Mai về thăm ký ức phủ sương mờ
Đưa hồn mới tìm âm xưa tình tự
Tiếng thơ lạ bồng bềnh trên hơi thở
Trong mộng du gặp tiền kiếp quay về
Ngôn ngữ hôm nay nghe bỗng ngô nghê
Lời tỉnh lời mê hòa chung không phân biệt
Giữa trưa nắng ai ngồi ôm đàn nguyệt
Nhắn nhủ tri âm sống thực với mình
Đêm về khuya khua trống vỡ âm thanh
Kéo bản ngã ra khỏi vùng tê liệt
Giọng hát em vang như lời tống biệt
Nửa đời sau tình cũ sẽ hồi sinh
Mặt trời nửa đêm rọi tan băng tuyết
Chảy xuống thành gương soi lại đời mình
Tiếng khóc chiều nao âm thầm như dấu hỏi
Sao tranh vui phảng phất nét bi ai?
Đừng đề lệ rơi bên bờ vực tối
Giọt lưu ly xin giữ lại cho đời.
Đỗ Quý Dân