Chúng tôi ngồi lại bên này và bên kia khoảng cách của hai đầu dây một đường viễn liên vô định để nói về chàng ngựa bay trong ngày trước Chúa Giáng Sinh cùng con hươu sao khuỵu sừng vì dại khờ đâm đầu vào đá trầm luân.
Chúng tôi chìa hai đôi bàn tay để tìm những đường chỉ nối hai mươi ngàn cây số chim bay bằng ước tính không gian ảo tưởng và vẽ ra những bước thong dong trên đường phố về đêm có từng cụm mây sà xuống vương gót giầy ngăn tiếng đá thu âm.
Chúng tôi vẽ chữ a còng trên khuôn kính sáng để gửi đi bản tin thời tiết của hai nẻo địa cầu báo hiệu nơi này nắng sắp bùng tiếng trống khởi đầu một mùa carnaval xuân mới có nhà thơ thốt kêu ‘I walk I walk’(1) còn nơi kia mưa đang than ẩm điệu kèn và ai đó nhắc nhở rằng ‘Cúi đầu xuống Cúi đầu xuống’(2) nên người thổ dân gập mình lấy hơi rồi ngửng lên dốc hết linh hồn vào ống đồng những nốt nhạc nhớ tưởng không nói được bằng lời.
Nhiều lần như thế anh nói với tôi về giấc ngủ muộn trong thành phố mọc những vì sao sớm từ sáu tầng lầu vọng tiếng gió rạt rào một bãi biển xa thời mà những mơ ước thanh xuân bất chợt bùi ngùi xót điệu còi tàu dạt tới xóm ga.
Những lần như thế tôi trả lời anh nụ cười nhánh mai cô bé mười tuổi rực đêm ba mươi vào thuở thanh bình không giới nghiêm trên đường khuya giọng rao chè ngọt lịm hai hạt đậu nhánh đen đồng tử sau này trong mắt nàng Miên mười bảy cầm hoa.
Chúng tôi sẽ nằm xuống trên hai thảm cỏ vàng cùng nhìn những cánh chim trời bay ngang nghĩ tới cuộc gặp gỡ không địa điểm ngày giờ khi đời người là đi tìm điều vô định dù biết kẻ lữ hành cũng có lần ao ước dừng chân kể nhau nghe về con đường vừa đi qua mà ngoảnh lại đã mất ngay dấu tích phù du như hạnh phúc.
Làm thế nào qua hai cánh cửa cách biệt muôn trùng cùng bắt gặp cành mẫu đơn lung linh trong nắng sớm.
(H của tháng mười)
(1) thơ Rex Lee Jim.
(2) thơ Mai Thảo.