Nửa đêm
xé một bài thơ,
thơ nguyên thì nát,
đêm thừa cứ nguyên.
Giận gì ?
đâu dám giận anh.
yêu đâu dám giận,
nhớ thêm lại buồn.
Ô kìa !
thơ đó lại tuôn,
thơ đau mà bút
không cùn cũng hay.
Gửi đi ?
biết gửi cho ai ?
để đây thì tủi,
xé hoài tiếc chăng ?
Nửa đêm,
tròn một vầng trăng.
phải chi trăng rớt,
mình cầm đi chơi !
Tự nhiên
hết muốn làm người.
kiếp sau làm đám
mây trời chắc vui...
Hỏi anh
gió đáp ngậm ngùi
tóc thơm lừng lựng
trong mùi dạ hương
Anh đâu rồi ?
hỏi làn sương,
ta đưa tay vuốt
giữa đường anh tan...
Thơ ta
viết đã đầy trang.
cầm lên tính xé,
thương chàng lại ngưng!
Biết đâu,
mai mốt không chừng.
ai đem mở đọc,
bỗng dưng thấy buồn...
HUỆ THU