Cõi của ta ngụ trên miền thinh lặng
Em và Thơ vẫn lồng lộng bóng Anh
Phương trời đó có Tình Yêu xanh thắm
Thơ và Em cùng nỗi nhớ vây quanh
Anh đã đến tự nghìn chương cổ tích
Em về từ huyền thoại đá rêu xưa
Ngữ ngôn nào trải mấy cũng chưa vừa
Môi vẫn gọi. Dòng Xưa/Sau vẫn chảy
Trong khoảng lặng ta không còn ngăn cách
Anh là Thơ mà Thơ cũng là Em
Hơi thở ta nổi chìm chung nhịp đập
Bóng đời nhau nơi trú ẩn êm đềm
Cõi của Thơ có môi ngoan mắt ấm
Dìu ta đi trên bảy sắc mây trời
Có hề chi. dẫu đường tơ hư ảo
Bởi thiên thu là khoảnh khắc có nhau
Vương Hồng-Ngọc