thơ lưu lạc giữa ven đời
cho con suối bạc vợi vời thành sông
tới khi đất ngập bụi hồng
nước đi nước lại ẩn vòng đa mang
hồn người nắng héo thênh thang
lên cao vũ trụ ngỡ ngàng trượng phu
hụt chân tiềm thức phù du
lỡ đường quay lại ngàn thu thì là
chỉ còn chốc lát thoáng qua
ngôn từ mật mã bao la vực đầy
thế gian đảo ngược mai nay
nên đêm là sáng nên ngày là hoang
đành vào xó xỉnh an toàn
vẽ lên trừu tượng từng hàng thơ xanh
để khi nhắm mắt rành rành
rõ ràng thấy cả loanh quanh lòng trời
LƯU NGUYỄN ĐẠT
August 16, 2009