Anh không là Thi Nhân
Sao hồn Thơ mênh mang
Anh không là Thi Nhân
Sao ý Thơ tuôn tràn
Lãng mạn và chứa chan
Với Em...
Anh luôn là "Thi Sĩ "
Thi Sĩ của mùa Thu dịu dàng
Và cả của... Em
từ thuở hồng hoang
Thơ Anh sâu lắng, miên man
theo từng cánh Lá
nhẹ rơi bên bờ Thực-Mộng
có lúc xanh như dòng sông
có lúc hồng như nắng Hạ
nhưng cũng có lúc buốt giá đêm Đông
...
Mùa Thu không có Anh
chắc hẳn
Rừng Phong thôi đỏ thắm
Con suối ngưng róc rách
Và
Chuyện Nắng-Mưa chỉ còn là thời tiết...thường tình !
Ai biết được sỏi đá cũng thao thức, điêu linh
Cỏ cây cũng mang hồn Thảo Mộc
Không có Anh
Nào ai biết tà áo Thu bay bổng
Khoe dáng Thu gầy trên nét chữ hoang sơ
Không có Anh
Ai biết mắt Nai...khờ
Và nhịp thở mùa Thu vô tận
Không có Anh
Ai hiểu...bên dòng đời thầm lặng
Những chiều hoàng hôn nhạt nắng
Có một người vẫn dõi bóng nhạn xa
Khẽ gọi tên "Thi Sĩ" rất... thiết tha !?
Mimosa