Nếu chỉ có hai người buổi sáng
Nói chi, khi ngó mặt trời lên
Lặng thinh, em sẽ chờ tia nắng
Xuyên suốt hồn em, rất ấm êm
Chỉ có hai người lúc xế trưa,
Lòng tươi, song vẫn thiếu cơn mưa
Tâm tư lãng đãng rồi khô héo
Từng sợi buồn se, nỗi nhớ thưa
Chiều xuống ta than đã hết ngày
Hai người buông lỏng một vòng tay
Anh đi, hoang vắng hoàng hôn nhạt
Rớt chậm, mờ dần bóng dáng ai.
CAO MỴ NHÂN