Còn nhớ những thư người trước gửi
Sàigòn – Đàlạt mới năm nào
Từng chiều thứ bảy anh mong đợi
Màu chữ xanh, yêu đến ngọt ngào
Hồn có nguyên trinh màu trắng cũ
Môi hồng vẫn thắm thuở ban đầu
Không dưng lòng rộn niềm ao-ước
Nhưng biết ai còn nhớ đến nhau
Hai cánh chuối khô em gửi đến
Tặng người đang học ở trong trường
Mở thư vừa thấy anh xao-xuyến
Tràn ngập hồn anh những mến thương
Lòng vẫn ngại ngần không dám ngỏ
Ai đi toan tính truyện vàng son
Em ơi chắc hẳn em không rõ
Người của ngày xưa lặng-lẽ buồn
Tình đời đen bạc biển dâu nhiều
Em có còn nguyên dáng diễm kiều
Nét bút ngày xưa anh vẫn nhớ
Xa nhau để khổ… biết bao nhiêu
Lại nghe tin mới thêm xao xuyến
Lòng hỏi lòng hay mộng ảo huyền
Anh nguyện cầu thơ anh chẳng đến
Để nguyên vẹn mãi truyện thần tiên
Nhất Tuấn
(Truyện Chúng Mình I. 1964)