Ta thấy tên ta những bảng đường
Đời ta, sử chép cả ngàn chương
Sao không, hạt cát sông Hằng ấy
Còn chứa trong lòng cả đại dương
Ta thấy hình ta những miếu đền
Tượng thờ nghìn bệ những công viên
Sao không, khói với hương sùng kính
Đều ngát thơm từ huyệt lãng quên
Ta thấy muôn sao đứng kín trời
Chờ ta, Bắc Đẩu trở về ngôi
Sao không, một điểm lân tinh vẫn
Cháy được lên từ đáy thẳm khơi
Ta thấy đường ta Chúa hiện hình
Vườn ta Phật ngủ, ngõ thần linh
Sao không Thần Thánh thường lui tới
Những cõi vô thường vắng lửa tin
Ta thấy ta đi ngược lối đời
Một mình trên nghịch hướng rong chơi
Sao không, tâm thức riêng bờ cõi
Địa ngục ngươi là, kẻ khác ơi!
Ta thấy nơi ta trục đất ngừng
Và cùng một lúc trục trời ngưng
Sao không, hạt bụi trong lòng trục
Cũng đủ vòng quay phải đứng dừng
Ta thấy ta đêm giữa sáng ngày
Ta ngày giữa tối thẳm đêm dài
Sao không, nhật nguyệt đều tăm tối
Tự thuở chim hồng rét mướt bay
Ta thấy nhân gian bỗng khóc òa
Nhìn hình ta khuất bóng ta xa
Sao không, huyết lệ trong trời đất
Là phát sinh từ huyết lệ ta
Ta thấy rèm nhung khép lại rồi
Hạ màn. Thế kỷ hết trò chơi
Sao không, quay gót, tên hề đã
Chán một trò điên diễn với người
Ta thấy ta treo cổ dưới cành
Rất hiền giấc ngủ giữa rừng xanh
Sao không, sao chẳng không là vậy
Khi chẳng còn chi ở khúc quanh.
MAI THẢO
GHI CHÚ :
- Bài thơ này Mai Thảo có cái ngông của riêng mình, chưa một
nhà thơ nào dám viết:
Ta thấy tên ta những bảng đường
Đời ta, sử chép cả ngàn chương
……
Ta thấy hình ta những miếu đền
Tượng thờ nghìn bệ những công viên
……
Ta thấy muôn sao đứng kín trời
Chờ ta, Bắc Đẩu trở về ngôi
……
Ta thấy nhân gian bỗng khóc òa
Nhìn hình ta khuất bóng ta xa
……
Đọc cái ngông của Mai Thảo không thấy dễ ghét
mà thấy người dễ thương hơn.
Ngoài ra Ngôn ngữ của Mai Thảo còn có một chiều sâu tư tưởng rất gần với Jean Paul Sartre:
Sao không, tâm thức riêng bờ cõi
Địa ngục ngươi là, kẻ khác ơi! *
J.P.Sartre viết:
l'enfer, c'est les autres"
tạm dịch:
tha nhân là địa ngục của mình.
VIỆT BẰNG