Cứ ngỡ mình như con sâu nhỏ
đếm trong vòm lá tiếng thở dài
bỗng đâu chợt hóa thành bươm bướm
từ độ người nói câu đổi thay
Cứ ngỡ mình tan như bọt nước
rơi trên ghềnh đá lạnh mưa dày
bỗng nhiên trào dâng như thác đổ
từ khi người bạc bẽo chia tay.
Ai đã bảo trọn đời trọn kiếp
thề thốt yêu đương đến bạc đầu
sao tóc còn xanh mà đã hết
tình này đâu có nợ chi nhau…
Trả môi mắt gọi mê hồn trận
trả bàn tay níu áo ân tình
thôi nhé! không ai nợ ai nữa
vết thương nào cũng sẽ mau lành.
Cứ ngỡ lòng đau như đá cuội
dưới chân người dẫm bước ra đi
bỗng dưng chợt thấy mình lấp lánh
một vì sao sáng giữa đêm khuya.
NGÔ TỊNH YÊN