Dòng thơ cũ bỗng dưng mà tội nghiệp
Những hẹn hò đã bỏ lại bơ vơ
Lời yêu cũ chỉ còn là kỷ niệm
Con thuyền yêu không tìm được bến bờ
Dòng thơ cũ đã nhạt nhòa giấy mực
Giở từng trang ta vẫn thấy nao lòng
Những vết tích của ngày xưa yêu dấu
Câu thơ buồn lạnh quá một dòng sông
Màu hoa tím ai vẽ vời ngày cũ
Những bông hoa đã nắn nót gửi về
Ta đã bỏ quên vùi trong góc tủ
Một cuộc tình đau buốt đến tái tê
Ta không biết còn buồn bao lâu nữa
Những nhịp buồn đem ghép lại thành thơ
Thả theo gió cho bay về quá khứ
Để mơ màng một thuở vẫn đầy mơ
Dòng thơ cũ giở ra mà tội nghiệp
Tội nghiệp mình, tội nghiệp cuộc tình qua
Đem năm tháng làm nấm mồ dĩ vãng
Chôn cuộc tình khờ dại đã bay xa
Ta không nhắn gửi gì trong thơ nữa
Những câu thơ tội nghiệp giữ riêng mình
Những héo hắt cũng âm thầm cất giữ
Để cây cành tội nghiệp trổ hoa xinh.
suongmai