1.
canh trường độc ẩm, ngẫm thân ta
con mắt lim dim thấy nhập nhoà
ngày tháng lạnh lùng môi bớt thắm
tuyết sương dày đặc tóc hồ pha
quê hương vời vợi hình xưa cũ
tổ quốc mịt mù bóng thẳm xa
xuân vẫn đi về, đừng nhắc nữa
kìa vừng mây bạc thẩn thơ qua
2.
thẩn thơ qua mãi, quẩn quanh đời
trồng chuối, ngùi trông bốn phía trời
tơ mỏng nhện giăng tâm vướng vướng
nước ngầu sông chảy ý trôi trôi
bến tình thuở trước đau lòng tách
cảnh sống bây chừ ướt lệ rơi
xuân vẫn đi về, đừng nhắc nữa
tái tê, mòn mỏi, tủi cho người
3.
cho người đa cảm luống ai hoài
uống rượu hằng đêm mãi chẳng say
ngắm tuyết giăng mờ thương áo trận
nhìn cây nở rộ nhớ hoa mai
vành trăng tròn khuyết, tình còn đọng
mái tóc vắn dài, mộng đã bay
xuân vẫn đi về, đừng nhắc nữa
xanh hồng tím lục cũng dường phai
4.
dường phai màu sắc, nhạt dư hương
rược nốc liên miên lấp chán chường
bầm vập tâm tư thưa mái tóc
não nề thế sự lạnh màn sương
mõ chuông nhịp gõ hồn thanh dạ
kinh kệ âm vang nỗi đoạn trường
xuân vẫn đi về, đừng nhắc nữa
vô thường ý tưởng cứ vương vương
5.
vương vương vấn vấn để se lòng
sáo đã bay rồi, quạnh bến sông
cứ nhủ nghiệp duyên khôn trả hết
lại than nhân quả khó bàn xong
căn nguyên gì cũng đành hư hoại
giải thoát mà sao hóa rỗng không
xuân vẫn đi về, đừng nhắc nữa
bồi hồi nghiền ngẫm lẽ hưng vong
Thiên Tâm