Đóa hoa tim vỡ trong bình,
Quạt hương thơm ngát vô tình lướt qua,
Dù không rung động bình hoa
Mà sao rạn nứt, xót xa tủi hờn.
Nhẹ nhàng như cánh bướm vờn
Ngày ngày xuyên thấu lịm hồn pha lê,
Một đường rạch cắt tái tê,
Vết thương gậm nhấm não nề đậm sâu.
Âm thầm cạn rỉ giọt sầu,
Mật hoa khô héo vương màu phôi phai,
Hững hờ tri kỷ nào ai,
Bình hoa rạn vỡ, chớ hoài chạm thêm.
Bàn tay măng nõn nà êm
Ơ thờ mơn chớn, rũ mềm nỗi yêu,
Tâm tư day dứt cô liêu,
Hoa lòng ngập phủ tiêu điều mộ tim.
Vẹn nguyên qua mắt thường tình,
Lòng buồn tê tái, lệ mình tuôn rơi,
Niềm đau vực thẳm rã rời,
Mảnh tim tan nát, xin nguời buông tha.
NGUYỄN THỊ NGỌC DUNG
(Phỏng theo “Le Vase Brisé”
Của ARMAND SULLY BRUHOMME – 1839-1907)