đã bao lâu dòng thơ không thế dụng
thơ cho không với tình nghĩa vô cùng
từng mảnh vụn gió mang theo hoang lạ
dông tố trời bên nhân loại lụt loà
từng góc đọng tê càn danh khí việt
lời vô cơ căn hỏi lại ngọng ngờ
hay lờ lững trước sau ngang ngửa dọc
gốc rễ đời hụt bước có như không
nhưng dù sao niềm thơ không thể đứng
giữa chơi vơi mà nín lặng không lời
đành nghiêng ngửa với nỗi đau nhân thể
xác héo mòn và hơi thở vợi rơi
đành khép lại vết thương dài máu mủ
thân chết đi để mầm sắc khơi bù
cùng đón nhận mảnh đất kia hồn lạnh
lấy tình người hấp nóng lửa miên xanh
LƯU NGUYỄN ĐẠT
27 December 2008