|
|
Ăn quá khứ Những mảnh thất tán giữa đời thường Đến những vô cùng - Tập truyện của MAI NINH - CỔ NGƯ - MẠCH NHA.
|
Mai Ninh viết về tình yêu như một cách thế thử nghiệm hiện thực trong khung cảnh quá khứ và dựa trên kinh nghiệm – một thứ kinh nghiệm từ rừng núi Tây Nguyên như truyện Vọng rừng (trang 24-31). Ở truyện này tính chất ký nhiều hơn truyện. Dù ký hay truyện những nhân vật của Mai Ninh gây những ấn tựơng sâu đậm nơi độc giả. Chỉ với truyện này, chỗ đứng của Mai Ninh trên Văn đàn Hải ngoại đủ được xác định. Khác với một Mai Ninh trầm tư tĩnh lặng, văn phong trong sáng, đối thoại đặt căn bản trên luận lý, Mạch Nha dí dỏm nghịch ngợm, thông minh, viết đối thoại rất ngắn gọn tự nhiên và đột biến nhưng vẫn đươc hướng dẫn bởi một hệ thống tư tưởng:
“Giữa đàn ông và đàn bà làm đếch gì có yêu chỉ là cần.” (Mạch Nha – Xếp Ảnh tr. 200) và nói với bạn: “Tín ơi, Ly không love. Chỉ need thôi. Mặt trời chân lý chói sáng từ ấy, giác ngộ thì đỡ khổ thân.” (Mạch Nha – Xếp Ảnh tr. 201)
“8 giờ – Em đang làm gì? – Em đang lau lá. 8 giờ rưỡi – Em lau lá xong chưa? – Em vẫn đang lau lá. 9 giờ – Em làm gì? Sao không nói chuyện với anh? – Em lau lá chưa xong, anh ạ… Anh lại hờn...” (Mạch Nha – Tuyệt đối không có gì hấp tấp, tr 173)
Hờn vì em thích lau lá hơn quan tâm đến Anh chăng? Cách dùng ẩn dụ cùa Mạch Nha đã đến mức thượng thừa khiến tôi liên tưởng tới lý thuyết Libido của Sigmund Freud.
Mai Ninh, Cổ Ngư, Mạch Nha - mỗi tác giả có một văn phong mang sắc thái riêng, nét độc đáo riêng và cái hay riêng.Bên Mạch Nha còn có Cổ Ngư, người đa cảm,lãng mạn trong diễn tả, yêu Sài Gòn – thành phố quê hương và Paris – thành phố gặp người yêu.
Sách dày 211 trang, Văn Mới xuất bản 2008, Giá 14MK
VIỆT BẰNG
|
đăng lúc 08:41:12 PM, Nov 12, 2008 |
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |