Chiều xưa đứng bóng chỗ này
Người đi quên bẵng tháng ngày phiêu lưu
Thềm hoang hoa nở vô ưu
Một cành thạch thảo oan cừu nhởn nhơ
Đưa tay gạt nỗi bơ thờ
Màu xanh thoắt đổi sắc thơ úa vàng
Chiều xưa nắng chiếu muộn màng
Bóng che thấp thoáng, nẻo sang chập chờn
Lời buồn khắc khoải, van lơn
Mười năm trở lại u hờn niềm đau
Nguôi ngoai được mấy buổi đầu
Những ngày sắp cạn giọt sầu quanh mi
Thôi đừng nhắc tháng, năm chi
Cho yên lòng kẻ ra đi nghìn trùng
Nghe câu bộc bạch cõi lòng
Mai xa hun hút, mịt mùng đường mây.
CAO MỴ NHÂN