Một trận gió qua lá rợp đường
Trạm xe bus ẩn hiện trong sương,
Một người hành khách ngồi im lặng
Chờ chuyến xe chiều giữa khói sương
Không biết chừng nào xe bus tới?
Người chờ không lộ vẻ nôn nao,
buổi chiều rồi cũng lem nhem tối
Vài chiếc ô tô đuổi gót nhau.
Tôi chợt thấy lòng hơi hổ thẹn
Cớ chi nhìn trộm kẻ qua đường?
Mỗi chiều như thế, như hò hẹn
Người đến, tôi nhìn qua lớp sương...
Lâu lắm, thời gian cứ thế trôi,
Tôi và người khách lạ xa xôi,
Chưa lần chạm mặt, tay chưa bắt,
Người ấy... sao gần gũi quá thôi?
Cũng giống những chiều trước ấy nhưng
Chiều nay trạm vắng, người đâu rồi?
Người hành khách đó quên giờ hẹn,
Chiều xuống lạc loài tôi với tôi.
Những chiều kế tiếp càng hiu quạnh
Trạm vắng khách chờ xe bus qua,
Tôi cũng chẳng buồn ra ngó xuống,
Và người... cánh hạc đã bay xa...
Một trận gió qua cuốn lá bay
Khơi mầm ly biệt nhắc tàn phai...
Chuyến xe bus vẫn về theo lệ,
Sương xuống...mập mờ tưởng bóng ai?
Thảo Chi