ngỗng bay đi mất hồn khuất bóng
chiếc lá nào mơ thấy xương phơi
hay còn tích cổ đan tay nhỏ
dẫn bóng chiều đi, bóng ngủ vùi
đôi khi lòng bỗng tan như tuyết
trắng nỗi buồn tôi cõi tuyệt mù
(mơ về cố quận không giam hãm
để nhớ tình tôi cuốn trẻ thơ)
đêm về đâu, ngày cũng về đâu
ủ dột như bờ sông xám mầu
có khi trơ nỗi buồn cô quạnh
gọi nắng chao nguồn, xa buốt đau
còn nghe tiếng gọi loài ngỗng dại
để nhờ đời xưa đã trầm mình
một mai ai sẽ còn nhớ lại
có một đời kia, nhám tội hình
(vì sao tuyết đổ tràn tâm tưởng
từ những đảo khuynh lựa bóng chào
đêm mai, sương tuyết ngầm phất lại
se lạnh trơ lòng tuyết trắng phau)
NGUYỄN ĐĂNG TUẤN