Giờ đã điểm
Khi vầng trăng ngồi xuống
bên bệ cửa sổ
Đôi tình nhân áp tay vào nhau
Những con cú rời tổ
lặng lẽ bay đi trong đêm
Tiếng ve cuối cùng đã tắt
Chỉ có những cơn gió và nụ hoa
làm chứng nhân
Cho hơi thở san bằng những cồn cát
nâng thủy triều lấp đầy ghềnh đá
những hố mắt
Những cánh dơi trong đêm
lạc lối vì nhầm lẫn
ngỡ tiếng gõ của mạch tim
và thì thào của túi phổi
là tiếng dội lại mà chúng đã phát ra để định hướng
Dây tơ mềm buông xuống
Những con nhện mắt bạc
choàng tay ôm những hạt sương
Phía bên kia bức tường
nơi bóng đêm và những vì sao đã ngủ yên
Hai đoá môi áp vào nhau
và sự sống nảy sinh lúc ánh sáng cuối cùng của Hoả tinh đã tắt.
Adelaide 14/8/2005
HOÀNG NGỌC THƯ