|
|
Truyện/Ký |
NHƯ ĐÁM LỤC BÌNH
|
LINH VANG - đăng lúc 12:04:27 PM, Apr 13, 2008
Ai cũng nói tôi giống dì Hải, từ khuôn mặt cho tới vóc dáng. Dì Hải là em gái của mẹ tôi. Mẹ là chị cả, dì là em út, ở giữa là mấy ông cậu, nên mẹ hơn dì tới 15 tuổi. Vì dì gần tuổi tôi, tôi hợp với dì hơn mẹ. Dì cởi mở, thời trang. Những năm gần đây, mỗi mùa hè dì hay mua vé máy bay cho tôi lên Seattle ở chơi với dì vài tuần. Dì sống trên một chiếc thuyền (houseboat), đậu ở Lake Union, ngay thành phố. Dì viết văn. Tôi mê đời viết lách của dì. Tự do. Tự do mà nghèo. Mẹ tôi muốn tôi học ngành Y khoa ra làm bác sĩ, hay ngành Dược ra mở nhà thuốc tây. Tôi mới 17 tuổi, vừa lên lớp 12. Tôi còn chưa biết tôi có thích học đại học hay đi học hai tháng nghề nail rồi đi làm kiếm tiền. Nói chuyện bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư...tôi thấy còn xa vời quá. Cha mẹ tôi không biết được những ý nghĩ thầm kín này của tôi. Tôi không dám nói, vì biết là ông bà sẽ nghĩ tôi ngông. Tôi biết tôi con một, cha mẹ lại khá giả, nên cha mẹ tôi dĩ nhiên trông chờ nơi tôi một tham vọng cao hơn. Có lẽ rồi tôi cũng nên xin học đại học như các bạn của tôi đang dự tính. Khanh đang chạy bàn ở nhà hàng Tàu, Hồng đứng bán fast food ở McDonald's. Bạn nào cũng đang cố dành tiền để đi học đại học. Tú học giỏi để ráng xin những cái học bổng. Tôi có phương tiện tài chánh lại không có dự định nào cả.
Dì sắp lấy chồng nên dì xuống tiểu bang gia đình tôi đang ở để chơi vài tuần. Hôm qua ra phi trường đón dì, tôi thấy được nỗi vui mừng của dì khi dì vừa nhìn thấy tôi.
-TiTi đó hả? TiTi của dì đẹp gái quá!
Tôi có tên giấy tờ là Thanh Tuyền nhưng dì hay gọi cái nickname nghe mẹ nói là do chính dì đặt cho tôi. Và cũng chỉ có dì mới gọi tôi cái tên này. Dì ôm chầm lấy tôi, thủ thỉ dì nhớ TiTi quá. Tôi tức cười cho dì, vì dì cháu tôi hầu như e-mail cho nhau mỗi ngày, nói chuyện qua phôn mỗi tuần. Trăm ngàn thứ chuyện mà nói không hết.
-Mai mốt dì đi lấy chồng rồi thì dì sẽ nói dì nhớ ai chứ dì đâu thèm nhớ TiTi nữa.
-Làm gì có chuyện đó!
Hôm sau, vừa bước vô nhà tôi nghe tiếng dì Hải từ trong bếp nói lớn:
-Đã đến lúc...
Hình như mẹ và dì đang có điều gì bất đồng. Tiếng mẹ nhỏ nhẹ:
-Chị chưa biết tính sao...con Tuyền...sợ nó...
Tại sao tên tôi lại nhắc tới...Tôi bước vô bếp:
-Chuyện gì?
Tôi hỏi mẹ và dì Hải. Cả mẹ và dì đều ngưng bặt, đều nhìn tôi chăm chăm, rồi lại nhìn nhau lúng túng.
-Không phải là con vừa nghe tên con? Mẹ và dì đang cãi nhau vì con à?
Mẹ chối ngay. Không, không phải nói về con đâu, con gái của mẹ!
Con gái của mẹ? Xưa nay, mẹ không phải là người thích biểu lộ tình cảm ra ngoài. Tôi biết ba mẹ thương tôi, lo cho tôi từng ly từng tí, nhưng mẹ không bao giờ nựng tôi, không có cái kiểu ngọt ngào kêu tôi "con gái của mẹ". Tôi nhìn qua dì Hải. Da mặt dì tái xanh.
Dì ngập ngừng:
-Dì...dì đang xin phép mẹ TiTi để cho TiTi đi shopping với dì giúp dì sắm đồ cưới đó mà. Mẹ nói không biết TiTi có rảnh không, vì là năm cuối của TiTi?
Tôi nhìn thoáng qua mẹ thấy mẹ gật đầu. Dì Hải nói tiếp:
-Vừa lúc đó thì cháu bước vô cháu nghe tên cháu là vì vậy.
Tôi nghĩ bụng, chỉ có vậy sao hai người lại phải gây, dì Hải lại phải lớn tiếng. Chị em mới gặp nhau chưa tới 24 tiếng đồng hồ mà. Hay lối nói chuyện của chị em gái là như thế đó? Tôi không có chị, có em gái nên tôi không biết. Nhưng tôi làm bộ tin lời dì để mẹ và dì đừng thắc mắc là tôi đang nghĩ gì trong đầu.
Mẹ nói:
-Nếu con thấy không bận lắm thì con đi với dì cho vui. Rồi tối về nhớ lo bài vở.
Đi mall với dì, tôi lấy làm sung sướng là dì đã đánh quá cao con mắt nghệ thuật của tôi. Bởi vì dì thời trang lắm. Tôi còn nghĩ tôi chắc có khiếu về khoa vẽ kiểu áo. Có lẽ tôi sẽ học ngành fashion design. Mẹ mà biết được ý định của tôi, mẹ sẽ kịch liệt phản đối ngay. Tôi biết mẹ chỉ thích, chỉ trọng khoa bảng, mẹ hay nói những nghề không có bằng cấp không mua nổi...một cái nhà, như dì Hải, dì phải sống lênh đênh lỏng chỏng trên...houseboat! Tôi biết mẹ sai hoàn toàn, vì tôi sẽ chỉ cho mẹ thấy là quanh đây có nhiều người làm nails, đi cắt cỏ, không cần bốn năm đại học khổ cực mà vẫn mua nhà lớn mấy trăm ngàn được. Và lại trả tiền mặt một cái rụp!
Dì cao, thon nên đi mall Mỹ dì dễ lựa đồ. Dì mặc đồ nào cũng đẹp. Dì để tóc ngắn. Tôi cũng muốn để tóc ngắn như dì nhưng mẹ tôi không cho tôi để tóc dài. Mẹ nói, còn nhỏ để tóc dài mới giữ được nét ngây thơ. Cũng như con còn trẻ, da mặt đang đẹp, đừng xài nhiều son phấn, vì chưa cần, uổng da mặt. Nói tóm lại, tôi biết ý mẹ tôi, bà chỉ muốn tôi mãi mãi...ngây thơ, đừng lớn vội. Tôi biết rồi tôi sẽ đẹp, sẽ “cool” như dì Hải vì tôi giống dì. Đúng ra, thì hiện nay tụi con trai ở trường đã để ý đến tôi rồi. Chỉ vì mẹ khó tánh quá nên tôi chưa dám cặp bồ với ai. Ai đời học lớp 12 rồi mà còn được mẹ đưa đón mỗi ngày. Mẹ biết cả thời khóa biểu của tôi.
-Dì sẽ là cô dâu kẻng nhất đó!
Tôi nghĩ dì thật đẹp, dĩ nhiên phải là một mẫu người đàn ông thật lý tưởng, thật bản lãnh, thì mới chiếm được trái tim của dì vì tới tuổi 34, 35 dì mới chịu lấy chồng kia mà. Dượng Toàn đúng là mẫu người đó. Tôi chỉ gặp dượng Toàn vài lần, nhưng qua lối nói chuyện của dì tôi biết là tôi cũng sẽ thích dượng.
Đi mua sắm một hồi-nói là đi lựa đồ cưới cho dì mà loay hoay dì lại chỉ mua đồ cho tôi - dì cháu ngồi ở quán nước nghỉ chân. Tôi hỏi dì về tình yêu:
-Làm sao mà dì biết người đó là người yêu lý tưởng của dì?
-Có lẽ khi dì bắt gặp chàng đọc sách Doãn Quốc Sỹ nơi quán café, hay ghế đợi ở phi trường. Người yêu của dì thì cũng phải yêu thích sách vở như dì.
Tôi biết là dì đùa, nhưng tôi thích câu trả lời của dì. Đã bảo vì tôi giống dì mà. Tôi không tưởng tượng là tôi có thể tự nhiên thoải mái đi hỏi mẹ những câu hỏi như thế này.
-Dì mong là khi cháu biết yêu là cháu đã là người chín chắn rồi. Cháu sẽ biết chọn đúng người.
-Cháu thích nghề viết văn của dì. Cháu muốn được như dì.
-Không được đâu cô nhỏ, rồi sẽ nghèo như dì đó. Mẹ cô sẽ không cho cô có lối sống như dì đâu. Nhưng mà tin dì đi, mẹ cô bao giờ cũng đúng. Đó là người đàn bà mà dì phục nhất trên trần gian.
Rồi tôi than với dì về tính khó khăn của mẹ.
-Dì với mẹ trái ngược nhau. Để cháu so sánh như thế này cho dì hiểu. Cứ cho dì là đảng Dân Chủ, còn mẹ là đảng Cộng Hòa.
Dì phì cười:
-Cái gì là đảng Dân Chủ, là đảng Cộng Hòa?
-Mẹ bảo thủ, cổ kính, còn dì thì...ngược lại. Như là mẹ cứ dặn cháu, lo học, đừng bồ bịch sớm, phải giữ trong trắng, cái gì mà "khôn ba năm dại một giờ".Cháu nói biết rồi, chuyện sex đó mà, từ lớp 6, lớp 7 nhà trường đã cho học rồi, mà mẹ cứ nói vòng vo úp mở.
-TiTi nè, ở tuổi con, dì cũng đã nghĩ là chuyện gì mình cũng biết. Nhưng rồi...dì đã chẳng biết gì...Dì đã học một bài học thật đích đáng!
-Dì nói như thế có nghĩa là gì?
Dì đứng lên:
-Thôi, chuyện lâu rồi! Dì cũng không muốn nhắc tới nữa. Hãy nhớ là lời khuyên của bậc cha mẹ bao giờ cũng đúng.
Một đêm khó ngủ, tôi rón rén xuống nhà lấy nước uống, qua phòng dì Hải thấy đèn còn sáng, chắc chỉ vặn một nấc vì ngọn đèn mờ mờ, tôi đứng lại lắng tai nghe, tiếng được tiếng mất. Tiếng của dì thì thầm:
-Chị Hòa, chị hứa chị là người sẽ nói...
Tôi biết là mẹ đang ở trong phòng dì, vì dì vừa kêu chị Hòa, Hòa là tên của mẹ tôi. Hứa nói chuyện gì? Tôi không dám đứng lâu, vì sợ bắt gặp đang nghe lén.
Buổi sáng hôm sau, ba mẹ đã đi làm, tôi thức dậy thấy dì đang sắp xếp vali, dì nói dì phải về lại Seattle ngay. Đâu đã tới ngày về? Ba mẹ có biết dì về sớm không? Tôi hỏi nhanh. Dì bật khóc. Dì khóc vì những câu hỏi của tôi chăng? Rồi cầm lòng chẳng đậu, dì thốt ra:
-TiTi, một điều dì cần nói cho TiTi biết trước là, không bao giờ dì muốn đem TiTi đi cho.
-Cái gì?
Tôi nghĩ là tôi nghe đủ câu nói vừa rồi của dì. Không bao giờ dì muốn đem TiTi đi cho.
Rồi không để cho tôi thắc mắc, dì xác nhận lời dì vừa nói:
-Đúng, TiTi là con của dì. Dì muốn giữ con. Nhưng dì không có một con đường nào khác để chọn lựa. Ông ngoại của con rất nghiêm khắc. Không chồng mà chửa hoang là điều xấu xa cho gia đình, cho họ hàng. Con phải thông cảm cho dì, năm đó dì mới 17 tuổi, bằng tuổi con bây giờ...Con tha lỗi cho...mẹ.
Dì vừa nói vừa khóc. Năm dì 16 tuổi, dì vừa có bạn trai. Hai người lén gia đình đưa nhau đi dự một cái party ở nhà một người bạn. Dì ham vui, rồi dưới sự hối thúc của bạn bè, dì cũng thử chút rượu. Trong lúc ngà ngà thì dì làm "chuyện đó" với anh bạn trai. Một tháng sau, gia đình người ấy dọn qua tiểu bang khác sinh sống. Dì mới biết dì mang bầu. Dì muốn giữ đứa bé mà ông ngoại không cho. Mẹ tôi ở tiểu bang xa đưa dì về lo cho dì tới ngày sanh đẻ. Rồi sau đó ba mẹ nhận đứa bé làm con. Cha ruột của tôi không biết sự hiện diện của tôi. Năm đó, ông cũng chỉ là cậu thanh niên 17 tuổi, vui chơi, chưa biết lãnh trách nhiệm, thì cho biết cũng không giúp được gì. Dì trở về nhà ông bà ngoại, dì đi học lại. Thì ra vậy! Hèn gì tôi giống dì Hải. Hèn gì tôi nhận nhiều quà cáp của dì vào những dịp lễ lộc, sinh nhật, ra trường. Hèn gì mẹ tôi cứ muốn tôi mãi mãi ngây thơ. Dì khóc. Tôi cũng khóc. Người mà lâu nay tôi kêu là dì thì lại là mẹ ruột của tôi, còn người tôi kêu là mẹ thì lại là dì của tôi. Còn người lâu nay tôi kêu là ba thì chẳng có chút ruột thịt gì với tôi. Tôi chới với, bối rối quá. Bao lâu thì tôi mới quen với cái sự liên hệ mới này.
-Mẹ luôn luôn yêu con.
Yêu tôi mà đem tôi đi cho? Tôi hỏi thầm trong bụng. Tôi thấy giận dì tôi, tôi thấy giận ba tôi, tôi thấy giận mẹ tôi, tôi thấy giận mọi người. Tôi thấy tôi trôi như đám lục bình...
LINH VANG www.geocities.com/linhvang |
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |