Đêm nằm ôm gối hôn chăn
Sáng mai thức dậy đi thăm sương mù
Sương tan, thả gót lãng du
Bâng khuâng tìm đến nơi khu rừng gần
Cỏ cây nắng gió ái ân
Suối reo róc rách cảnh trần như tiên
Sông dài nước chảy triền miên
Mang bao thương nhớ về miền xa xôi
Chiều tàn dần khuất sau đồi
Gió hôn cây cỏ, gió hôn môi mềm
Thì ra trời đã vào đêm
Ta về ta lại ôm mền, ôm ta…
Lê Thị Nhị