|
|
Truyện/Ký |
TỈNH MỘNG
|
LÊ THỊ NHỊ - đăng lúc 04:25:09 AM, Aug 12, 2007
Dũng nằm dài trên thảm cỏ xanh mượt trước cửa thư viện của trường, đọc sách, trong lúc chờ người yêu. Thỉnh thoảng, chàng lại bỏ sách xuống, đưa mắt nhìn vài cặp tình nhân Mỹ đang ôm cứng nhau dưới những tàn cây râm mát. Chàng mơ màng nhớ đến Nương với khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt buồn vời vợi. Thực ra, vóc dáng mảnh dẻ và vẻ đẹp mong manh sương khói cũng như tính tình nhút nhát của Nương không thích hợp lắm với cuộc sống sôi nổi và vội vã nơi xứ Mỹ này. Nhưng cũng có lẽ vì thế mà chàng đã "vớt" được nàng một cách nhẹ nhàng, không gặp một sự cạnh tranh nào, ngay trong lần đầu gặp gỡ. Có điều hơi buồn là Nương không chịu đi với chàng đến những nơi có người Việt Nam vì bố mẹ nàng bảo con gái không được đi chơi nhiều và bồ bịch lung tung. Do đó, những khi gặp nhau, hai người chỉ còn biết đi đến những khu công viên vắng vẻ hoặc đi ăn đi nhảy ở những nhà hàng Mỹ. Cũng may, Nương ở nội trú trong trường, nên chàng có thể tới học chung và cùng nhau chuyện trò, ăn uống. Như vậy thì cũng vui rồi nhưng chỉ tiếc là chàng không có dịp công khai hóa với bạn bè về mối tình của hai người để chàng được hãnh diện vì nàng.
Có tiếng Nương nhẹ như gió thoảng bên tai: - Anh đang mơ mộng gì đây? Dũng ngồi bật dậy, mỉm cười đáp: -Anh đang nhớ lại lần đầu chúng mình gặp nhau. - Mau thật, anh nhỉ, mới đó mà đã ba năm rồi đấy. Dũng cũng nhìn Nương đùa: - Em có nhớ là hôm ấy em ...tán anh chứ không phải anh tán em không? Nương cãi: - Anh mời em nhẩy trước chứ bộ! - Nhưng sau khi nhẩy, em lại hỏi anh có biết nhẩy Rumba không, anh nói không, thì em lại bảo để em dạy cho! - Trông anh ngố quá trời, ai mà thèm tán! - Thế bây giờ anh còn ngố không? - Không ngố nhưng mà...ngốc! - Ngốc mà cũng có người...cứ gọi điện thoại nheo nhéo cả ngày cả đêm đấy! - Người ta gọi cho anh vì...người ta cần người để nói chuyện thôi mà! - Ừ, cần cả tài xế đưa đi học, cần cả người tặng hoa hồng ngày Valentine, cần cả người đưa đi ăn tiệm nữa! - Anh phàn nàn hả? anh có muốn bị "lay off" không? - Anh kể thôi chứ đâu có phàn nàn! Em cứ việc hát bài "Em cần anh, em cần anh..."càng nhiều anh càng vui. - Vậy thì tốt! Bây giờ em cần anh đưa đi thăm mấy con vịt ở hồ Accotink, được không? Dũng đứng dậy, vui vẻ: - Đi thì đi. Dũng choàng tay ôm người yêu và đặt trên môi nàng một nụ hôn. Nương đẩy chàng ra: - Anh kỳ quá à! Mình đâu phải là người Mỹ. - Bộ người Việt Nam không biết hôn à? Nương phụng phịu: - Đâu phải hôn lung tung ở mọi nơi mọi chốn. - Nhập gia tùy tục mà em. - Nhưng mà mọi lần anh có hôn em ở nơi công cộng đâu? -Thì hôm nay anh bắt đầu, được không? Nương nguýt người yêu: - Ghét anh quá à!
Chiếc xe Toyota màu nâu cũ kỹ, đã nhiều chỗ tróc sơn và móp méo chạy bon bon ra khỏi cổng trường George Mason, trực chỉ hướng hồ Accotink. Tiếng máy xe nổ ầm ì, lấn át cả tiếng hát Ngọc Lan đang vọng ra từ cái cassette trong xe. Dũng chăm chú lái xe. Nương lơ đãng nhìn hai dòng xe cộ ngược xuôi trên đường phố. Hai bàn tay tìm nhau. Thỉnh thoảng, xe đi vào khoảng đường vắng hoặc gặp đèn đỏ, Dũng lại quay sang bên, hôn vội người yêu. Nương nũng nịu: - Coi chừng xe bên là người Việt Nam, người ta thấy, kỳ chết! - Mặc kệ người ta, cười hở mười cái răng. Nương véo vào đùi Dũng một cái thật đau rồi ngồi nhích ra xa: - Lái xe cẩn thận đi anh. - Con đường tới hồ, anh nhắm mắt cũng lái tới nơi, lo gì em?
Chiếc xe chạy loanh quanh một hồi rồi rẽ vào con đường nhỏ rợp bóng cây cao và ngừng lại tại bãi đậu xe của công viên. Vì là ngày thường nên chỉ có vài ba cái xe đậu rải rác đây đó. Dũng và Nương xuống xe, nắm tay nhau đi xuyên qua rừng cây để xuống bờ hồ. Nương nhắc: - Hôm nay phải về sớm, trước khi mặt trời lặn, kẻo lại bị cảnh sát hỏi thăm thì quê lắm đó! Dũng và Nương nhìn nhau, cả hai như cùng thấy hình ảnh buổi chiều hôm nào hiện lên trong trí nhớ Dũng thì thầm: -Biết được luật lệ của Mỹ rồi, hôm nay, anh... không cho mặt trời lặn nữa! Tiếng cười hồn nhiên của hai kẻ yêu nhau khua động cả một vùng tịch mịch. Một chú sóc nâu đang bới đất dấu lương thực, thấy bóng người, chạy vút lên thân cây hạt dẻ xù xì. Nó dương đôi mắt nhỏ xíu, đen láy, ngơ ngác nhìn. Nó vểnh đôi tai nghe ngóng, rồi nhún mình, nhảy lên trốn trong những cành lá xanh non. Mặt trời xuyên qua vòm cây, kẽ lá, ném xuống những vòng tròn to, nhỏ, lung linh, nhẩy múa quanh những bước chân hạnh phúc. Làn gió nhẹ đùa vui trên mái tóc Nương, trên cành cây, ngọn cỏ, trên mặt nước hồ trong xanh, lăn tăn gợn sóng... Cảnh đẹp thiên nhiên, Dũng và Nương mặc sức mà ngắm. Cái vắng vẻ, nên thơ của một buổi chiều Xuân nơi công viên như đồng lõa, như mời gọi đôi tình nhân trẻ. Những giọt nắng hạnh phúc đan nhau, nhốt kín họ vào trong một giấc mơ êm...
Rồi chiều tàn và giấc mơ tan. Trên đường về, tiếng hát Mai Hương, ngọt ngào, kể lể: "Một chiều ái ân Say hồn ta bao lần..." Nương yên lặng, chỉ trả lời nhát gừng mỗi khi Dũng hỏi chuyện nên Dũng bảo: - Em mê nghe hát, quên cả nói chuyện với anh, anh tắt nhạc đi bây giờ đấy! Nương không đáp, chỉ siết mạnh tay người yêu và hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Dũng lo lắng hỏi: -Có chuyện gì vậy em? Tại sao đang vui, em lại khóc? -Nhiều khi vui quá người ta cũng khóc chứ anh. -Nhưng mà hôm nay mình chỉ vui thôi, có gì là vui quá đâu em? -Nhưng mà em vui, em vui lắm! - Em thật là vớ vẩn, làm anh lo hết hồn.
Hai người chia tay khi nắng chiều vừa tắt. Nương bước vào căn phòng quen thuộc trong khu nội trú của trường với hình ảnh buổi chiều đi chơi với Dũng trong tâm trong trí. Nàng cũng nhớ lại tất cả những kỷ niệm từ ngày hai người quen nhau và những tình cảm mà Dũng đã dành cho mình trong hai năm qua. Dũng trở về nhà mang theo một niềm vui nhè nhẹ. Thấp thoáng trong niềm vui ấy là đôi mắt ướt ướt của người chàng yêu, là cái dáng mảnh mai, dịu dàng của người chàng quí. Khi xuống xe, Dũng chợt thấy một bức thư để trên nệm ghế bên cạnh. Chàng mỉm cười:"Em lại viết thư tình cho mình đây. Em viết thư hay như người ta viết tiểu thuyết vậy. Chỉ tiếc là tiếng Việt của mình dở quá nên không hiểu hết. Phải chi em viết bằng tiếng Anh thì đỡ quá!" Vào tới phòng riêng, Dũng để nguyên quần áo, nằm dài trên giường, mở thư ra đọc với niềm vui tràn ngập trong lòng. Nhưng rồi mặt Dũng bỗng tái nhợt đi. Sự kinh hoàng, đau khổ khiến người chàng run lên cầm cập. Những dòng chữ như nhẩy múa trước mắt chàng: "Anh thân yêu, Bây giờ là một giờ khuya. Em ngồi bên cái bàn kê cạnh cửa sổ viết thư này cho anh. Ngoài kia, gió đêm làm cho những cành cây lắc lư, ma quái. Trong này, lòng em chao đảo, hoang mang. Em có biết bao nhiêu điều muốn viết cho anh mà em cứ loay hoay mãi không biết bắt đầu từ đâu? Thôi thì, em giở lại trang tình sử của chúng mình, anh nhé? Chúng mình gặp nhau trong buổi họp bạn vào đêm Giáng Sinh, cách nay hơn ba năm tại khu chung cư ở đường Columbia Pike. Thường thì em ít đi tham dự những buổi họp bạn như thế. Nhưng hôm ấy chị Hoa năn nỉ quá nên em đi theo. Đến nơi, em thấy các bạn vui vẻ nhún nhẩy theo điệu nhạc và ánh đèn màu nhấp nhánh tỏa ra từ một quả cầu lớn treo trên trần nhà. Em ngạc nhiên khi thấy những cặp nhẩy với nhau chẳng cỏ vẻ gì là thân mật, cứ ngước nhìn lên trần hoặc nhìn quanh như có ý tìm đối tượng cho bản nhạc sắp tới. Cũng chẳng ai quan tâm nghe nhạc nữa vì tiếng bập bùng quá lớn át cả lời ca. Bỗng nhiên, anh từ đâu tới, mời em nhảy một bản Cha cha cha. Em nhận lời và thấy anh có vẻ nhát nhát so với những anh chàng khác nên em đâm ra có cảm tình với anh. Trong lúc nhảy, chúng mình trao đổi những câu thăm hỏi xã giao thường lệ của những kẻ mới quen nhau. Và khi bản nhạc dứt, anh đưa em về lại chỗ ngồi thì câu chuyện giữa chúng mình đã trở nên thân mật hơn. Rồi em đề nghị dạy anh nhẩy Rumba và suốt buổi tối hôm đó chúng mình quấn quít bên nhau. Trước khi ra về, anh hỏi điện thoại và địa chỉ của em. Thế là em biết rằng một biến cố lớn đã xảy đến với em. Từ "Đêm đông lạnh lẽo" ấy, chúng mình quen nhau, chúng mình yêu nhau. Những cuộc hẹn hò, những nhớ nhung, giận hờn... đã làm đầy cuộc sống của hai chúng mình, đã đẩy anh và em xuống một dòng sông hạnh phúc. Chúng mình bơi lội trong dòng sông ấy với tất cả đam mê của tuổi trẻ. Nhưng, hôm nay, nước của dòng sông ấy đã cạn khô và hạnh phúc của chúng mình sắp chắp cánh bay xa thật xa. Em sẽ níu lấy hạnh phúc ấy, em sẽ cùng hạnh phúc ấy bay cao bay xa, bay tới một thế giới khác, một thế giới không có anh, một thế giới không còn anh. Tất nhiên, đó không phải là điều em mong ước, mà là điều em phải chấp nhận. Anh thân yêu, chiều nay khi chúng mình bên nhau, em thật vui. Nhưng có lúc anh thấy em đã khóc, phải không anh? Những giọt nước mắt ấy, là những giọt nước mắt khóc cho cuộc tình ngắn ngủi của chúng mình. Vì anh ơi, em đang mang hai chứng bệnh hiểm nghèo: bệnh tim sẽ khiến em có thể chết bất cứ lúc nào, bệnh viêm gan quái ác ngăn cản không cho em được thân mật với anh vì em không muốn anh bị lây chứng bệnh này. Tin này, khủng khiếp quá, phải không anh? Tim em còn đập nhưng em đã chết ngay từ lúc bác sĩ tuyên bố kết quả căn bệnh. Quả là Đông, Tây bao giờ cũng có sự khác biệt anh nhỉ? Nếu ở Việt Nam, bác sĩ sẽ nói với em: "Bệnh của cô nguy hiểm đấy, nhưng chịu khó chữa trị vẫn có hy vọng". Còn ở đây, bác sĩ thản nhiên nói "Cô có ít hy vọng sống lắm!" và ông nhìn em như muốn bảo "Cô tìm cho mình một nghĩa trang hay dặn người nhà đốt rồi trải tro xuống sông, xuống biển hoặc cho vào hũ gửi trong chùa, tùy ý cô lựa chọn". Từ hôm bác sĩ báo tin chẳng lành, Mỗi khi đi qua một nghĩa trang, em phân vân tự hỏi: "không lẽ thật sự mình sắp nằm im lìm dưới thảm cỏ xanh mượt kia ư?" Mỗi lần đến chùa, em nhìn những hũ đựng tro của những người đã khuất, xếp thành hàng dài trên kệ trong ban thờ vong, em lại lắc lắc cái đầu "Vô lý, không lẽ hình hài mình sắp bị đốt cháy xèo xèo và chỉ còn lại chút tro tàn trong cái hũ chật hẹp kia ư?" Càng nghĩ tới cái chết cận kề, em càng ham sống, càng trân quí những giờ phút được ở bên anh. Em đã định, không cho anh biết tin này, vì em sợ anh sẽ lo lắng cho em mà ảnh hưởng đến sự học. Và nhất là em không muốn mỗi lần gặp gỡ, chúng mình chỉ biết ôm nhau mà khóc, mà nghĩ tới ngày ta mất nhau vĩnh viễn. Nhưng hôm nay, nghĩ lại, em thấy như thế là không công bình cho anh. Vì chúng ta vẫn khẳng định rằng, chân thành là yếu tố quan trọng nhất trong tình yêu. Hơn nữa, sự dấu diếm này cũng vô cùng thiệt thòi cho em. Bởi vì anh ơi, lúc này, hơn lúc nào hết, em cần anh. Em cần anh chia sẻ những lo âu ngút ngàn trong em. Em cần bờ vai anh để em được gục đầu vào mà khóc. Em cần vòng ôm của anh để thấy nhịp tim em còn đập. Em cần anh cho em những dấu yêu để làm hành trang đi vào cõi vĩnh hằng. Nhưng rồi em lại thấy mình quá ích kỷ nếu cứ giữ anh ở bên trong tình trạng này. Thôi thì, em sẽ ráng chịu đựng một mình. Số phận em là như thế. Em yêu anh và muốn anh được vui. Cũng may là anh sắp đi học xa, nên em hy vọng anh có thể quên em và anh sẽ gặp một người con gái khác. Một người con gái có thể chia sẻ cùng anh những vui buồn trong cuộc sống. Khi nào nghĩ tới em, xin anh gọi điện thoại cho em để em biết rằng trên đời này còn có anh lo lắng cho em, thế là em mãn nguyện rồi. Những kỷ niệm đẹp của chúng mình, em sẽ ấp ủ mãi mãi trong lòng. Anh thân yêu, khi em viết những dòng cuối của bức thư này thì mắt em đã nhòa lệ. Ngoài kia, cây lá xôn xao, nghiêng ngả. Trên bầu trời tối đen, em thấy một ngôi sao lẻ loi, nhỏ xíu như một đốm lửa sắp tàn.
Em Nương
Dũng áp bức thư của người yêu vào ngực, nước mắt ứa ra. Chàng không muốn tin đây là sự thật mà chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng chàng vẫn rất tỉnh táo và những trang thư với nét chữ mềm mại kia còn đây. Từng câu, từng chữ như muôn nghìn mũi kim đâm nát thân thể chàng. Dũng hấp tấp ra xe để đến thăm người yêu. Chàng phải nói ngay cho Nương biết rằng dù bệnh tình của Nương trầm trọng đến thế nào chăng nữa thì chàng cũng không thể bỏ nàng mà đi với một người con gái khác. Chàng đã được dậy dỗ để trở thành một người khác với loại người đó. Chàng cũng tin vào sự tiến bộ của y học của xứ sở này sẽ cứu được mạng sống của Nương. Con đường đến trường George Mason dài lê thê và tốc độ của xe thật chậm. Dũng run rẩy cầm tay lái, qua màn nước mắt, chàng thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nương với đôi mắt buồn vời vợi như dính chặt vào tấm kính trước mặt chàng. Cuối cùng thì Dũng cũng tới được nơi mà chàng muốn tới và gặp được người chàng muốn gặp. Hai người ôm nhau khóc ròng suốt đêm thâu. Khi chia tay, Nương dặn dò Dũng phải lấy hẹn với bác sĩ để thử nghiệm, chích ngừa bệnh viêm gan và hai người từ nay sẽ ít gặp nhau hơn để cho nàng yên tâm chữa bệnh nhưng sẽ gọi nhau hàng ngày để cho vơi nỗi nhớ thương.
Thấm thắt đã ba năm trôi qua... Nương và Dũng tuy ở xa nhau nhưng vẫn hằng ngày an ủi, khuyến khích nhau trong cuộc sống, trong học tập qua điện thoại. Nương rất can đảm, mặc dầu mắc hai chứng bệnh hiểm nghèo nhưng nàng vẫn cố gắng học hành. Mỗi khi phải vào nhà thương, nàng nghỉ học vài ngày, nhưng sau đó lại mượn bài vở của bạn bè, học ngày học đêm để cho kịp kỳ thi cuối khóa. Những ngày nghỉ lễ, Dũng về thăm nhà là chàng lại đón người yêu đưa đi ăn, đi xem phim, đi phố...Chàng luôn luôn chiều chuộng người yêu vì lúc nào chàng cũng nghĩ: "Biết đâu đây là lần cuối cùng gặp gỡ?". Chàng không bao giờ để ý đến sự tốn kém, chàng thường tự nhủ: "Mình nợ nhiều thêm một chút, có sao đâu. Mai mốt, ra trường, đi làm, trả dần cũng được; còn hơn bây giờ cần kiệm quá, khi mình kiếm được tiền thì Nương cũng chẳng còn để cho mình chiều chuộng."
Sự cố gắng của Dũng và Nương đã có kết quả rất mỹ mãn. Cả hai người cùng tốt nghiệp Dược khoa một năm và có việc làm rất tốt. Tình trạng sức khỏe của Nương vẫn không có gì thay đổi và tình cảm của Nương và Dũng cũng vẫn như xưa. Nhiều lần, Dũng đã đề nghị với Nương là hai người nên lấy nhau, nhưng nàng luôn luôn khóc và từ chối. Dũng không còn cách nào khác là chấp nhận tình trạng dậm chân tại chỗ có lý do của Nương. Tất nhiên là Dũng cũng buồn và cảm thấy cô đơn mỗi khi đi đây đi đó một mình, nhất là vào những ngày lễ, những buổi tiệc tùng, đám cưới đám xin của bạn bè. Nhưng mà, Dũng không thể làm khác được, ngoài tình yêu đối với Nương, chàng còn có một nỗi xót xa dành cho nàng nên chàng không thể nào nghĩ đến một người con gái nào khác cả. Bạn bè, nhiều người đã bảo chàng "Già kén kẹn hom" hoặc ..."Gay", em gái Dũng thường chế nhạo:"Anh Khùng thương chị Điên!". Mỗi lần Nương gọi điện thoại cho Dũng mà gặp cô em nhấc máy, thế nào cô bé cũng đến bên anh thì thầm:" Có chị Điên gọi anh kìa!".
Mối tình Khùng- Điên ấy cứ kéo dài mãi, cho tới một hôm... Cô em gái của Dũng thắc mắc hỏi anh: - Anh có chắc trăm phần trăm là" bà Điên" bị bệnh không? Dũng nạt em: - Tại sao em lại hỏi vớ vẩn như thế? không lẽ Nương giả bộ à? Vả lại, có nhiều lần anh đưa cô nàng đi nhà thương mà! - Em nghi quá! - Nghi gì? -Em nghi "bà Điên" không bệnh và có bồ. - Bậy bạ nào! - Thật mà, hôm nọ em gặp "bà Điên" ở một Party nhà người bạn. Cô nàng đi với một anh chàng, trông có vẻ tình tứ lắm! Dũng cãi: - Chẳng bao giờ Nương đi Party đâu. Em nhìn lầm người đó! - Làm sao mà lầm được! Party nhỏ xíu, người đến dự đếm trên đầu ngón tay. Mà em hỏi anh, nếu "bà Điên" không bao giờ đi Party thì bà ấy cứ mua áo dạ hội làm chi vậy? để rồi thỉnh thoảng, mua về không ưng, bán lại cho anh, để anh tặng em? - Thì tại anh với Nương chẳng có mục gì vui thành ra cứ đi ăn và đi phố. Mà đi phố thì cô nào chẳng thích mua sắm! - Sắm áo đẹp rồi về treo trong tủ à? - Ừ! - Điên! - Thì em vẫn gọi cô nàng là "bà Điên" đấy thôi! Cô em gái của Dũng ngẩn người ra: - Ừ nhỉ! Nghĩ ngợi một lúc, cô lại hứa hẹn: - Nhưng không hiểu sao, em vẫn nghi quá! Thế nào em cũng phải điều tra cho ra nhẽ!
Rồi một hôm khác... - Anh Dũng à! Em nghe đồn "bà Điên" sắp lên xe bông. - Bậy bạ! - Thật mà! chị của con nhỏ bạn em chơi với dì của "bà Điên", bà ấy bảo năm tới "bà Điên" lên xe bông, đặt nhà hàng rồi. - Tin vịt thế mà cũng nghe được à? - Chưa chắc đã là tin vịt đâu. Anh nên cẩn thận. - Cẩn thận cái con khỉ. Ngày nào anh chẳng nói chuyện điện thoại và thỉnh thoảng cũng có gặp nhau mà. Cô em của Dũng ngập ngừng: - Thế anh có biết "bà Điên" có người bạn trai tên là Quý không? - Có, anh có gặp một lần, cách đây mấy năm gì đó. - Thế thì đúng rồi, chính anh chàng ấy là chồng chưa cưới của "bà Điên" đấy! - Anh biết mà, hai người chỉ là bạn thường thôi. - Lạ thật! - Lạ gì? - Rõ ràng bà dì của "bà Điên" còn nói tên bồ của "bà Điên" là Quý mà. Dũng nghĩ ngợi một lúc, rồi gật gù: - Cũng có thể bà dì của Nương phá tụi anh, vì bà ấy ghét Nương ghê gớm lắm. - Tại sao? Dũng đùa: - Tại vì...họ không ưa nhau. - Em nghĩ, anh phải hỏi thẳng "bà Điên" về chuyện này vì tin tức của em có vẻ chính xác lắm đấy. Có cả tên nhà hàng họ sẽ tổ chức tiệc cưới nữa. - Nhà hàng nào? - Maxim Palace, ngày...tháng... năm - Em nói cứ như thật ấy! - Anh không tin, có ngày mang họa! ngốc vừa thôi, anh hai!
Mấy ngày hôm sau, Dũng đến đón Nương đi ăn cuối tuần. Khi chiếc xe bon bon chạy trên xa lộ 495 để đến nhà hàng Taste of Saigon ở Maryland. Dũng bất ngờ hỏi Nương: - Hồi này em còn liên lạc với Quý không? Nương nhìn Dũng, gật đầu: - Có, cũng thỉnh thoảng. Lúc này Quý làm ở D.C. Nhìn vẻ điềm tĩnh của Nương, Dũng cười: - Tức cười quá! có người nói với anh, em là bồ của Quý và sắp làm đám cưới. Nương cũng cười: - Chắc là tuần tới phải không? Dũng đùa: - Nhớ mời anh đi ăn cưới nghe! - Nhất định rồi! Anh là người khách đầu tiên mà em gửi thiệp! - Anh sẽ "chúc em đôi chiếu em nằm. Đôi chăn em đắp, đôi trầm em đeo..." - Chăn điện nghe anh, chăn thường không đủ ấm đâu! miền Đông bắc nước Mỹ này lạnh lắm! - Em đặt tiệc cưới ở nhà hàng nào vậy? - Maxim Palace! - Ừ, nhà hàng ấy anh thích đấy. Phòng vuông vức nên thực khách ngồi ở đâu cũng có thể nhìn thấy sân khấu. - Ý thích của anh và em lúc nào cũng giống nhau. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Nương, Dũng hoang mang: - Em trả lời thật cho anh biết, dì Phương đi nói là em bồ với Quý và sắp làm đám cưới, có đúng không? - Dì Phương nói bậy! Em đã nói với anh rồi, Quý chỉ là bạn thường của em thôi mà! Dũng nhìn thẳng vào mắt Nương như muốn nhìn thấu tâm can nàng: - Anh muốn gặp Quý, được không? - Được chứ anh, để hôm nào em hẹn Quý nhé! Lời hứa hẹn của Nương khiến Dũng yên tâm. Và buổi đi chơi hôm ấy của "anh Khùng-bà Điên" thật là vui vẻ.
Nhưng rồi...anh Khùng cũng hết Khùng! Dũng đến tận nhà hàng Maxim hỏi ông chủ xem nhà hàng còn trống vào ngày...tháng...năm... không? Khi được ông chủ cho hay là ngày ấy có đám cưới của một cô dược sĩ và một anh chàng kỹ sư thì Dũng hỏi ngay: - À, có phải là đám cưới của cô Nương và anh Quý không?" Ông chủ nhà hàng vui vẻ: - Thế ra anh cũng biết hai người đó hả?. Dũng đáp nhanh: - Vâng, cũng là chỗ quen biết cả! Dứt lời, chàng từ biệt ông chủ nhà hàng ra về với cả trăm câu hỏi tại sao, tại sao...trong đầu!
Cuối cùng thì anh Khùng cũng..."gỡ rối tơ lòng" được cho chính mình. Thì ra, "bà Điên" không chịu đi chơi với chàng đến những chỗ đông người Việt Nam vì nàng không thật lòng yêu chàng vì cùng lúc ấy nàng đã có một người bồ khác. Thì ra, Nương đã chính thức bồ với Quý từ cái ngày bà ta báo tin cho chàng biết là nàng bị bệnh tim và viêm gan! Báo hại cho chàng phải một phen lo lắng và tốn tiền cho bác sĩ khám nghiệm và chích ngừa! Thì ra, "bà Điên" không buông tha chàng khi đã có bồ mới vì muốn có chàng để nỉ non tâm tình qua điện thoại, vì muốn được chàng săn sóc, tặng quà, tặng hoa...coi đó như là những "chiến lợi phẩm" của mình. Thì ra, chính chàng mới là “Con nai vàng ngơ ngác.” đã đem hết tấm lòng của mình trao cho người con gái có vóc dáng mảnh dẻ, vẻ đẹp mong manh như sương khói và thông minh có một không hai trên thế gian này.
Lê Thị Nhị |
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |