Người xưa cưỡi hạc về đâu
Chơ vơ Hoàng Hạc gác lầu trống không
Hạc vàng đã biệt non sông
Ngang trời mây trắng phiêu bồng bay bay
Hán Dương soi bóng hàng cây
Bên bờ Anh Vũ xanh đầy cỏ thơm
Chiều rơi, quê nhớ chưa mòn
Trên sông khói sóng nghe buồn buồn thêm
SƯƠNG MAI