Nov 23, 2024   log in
 
home
thơ
danh sách tác giả
nhạc
truyện ngắn
biên khảo,phê bình
điểm sách
phỏng vấn
quan điểm
sinh hoạt văn học

ban biên tập
tìm kiếm
thư tín
giới thiệu sách báo
 
 
  Truyện/Ký
TỈNH MỘNG
LINH VANG

Ở ngã tư đèn đỏ, Vân vừa sửa soạn băng qua đường thì nghe tiếng gọi từ phía sau lưng. Vân, Vân...Nàng dừng lại và quay đầu nhìn. Từ xa trong nắng vàng một người bước vội về phía nàng. Dáng người cao, sơ - mi trắng, tay áo vén cao, cà vạt đỏ, cặp kính trắng. Vân ngờ ngợ trong chốc lát rồi nói lớn:

-Anh Thịnh...ngày trước ở Huỳnh Quang Tiên, học Kiến Trúc?

Thịnh đã đến bên cạnh Vân, anh ta cười mừng rỡ:

-Vân, Thái Vân, hay lắm! Em còn nhớ ra anh!

Dĩ nhiên là Vân còn nhớ. Chuyện xảy ra đã ba năm rồi. Hôm đó là ngày cưới của Ngọc Nga, người chị bạn dì của Vân. Em của Ngọc Nga là Ngọc Hà và Uyên làm phù dâu, hai cô mặc áo màu hồng -áo dài màu hồng lúc làm lễ và sorée màu hồng ở buổi tiếp tân tại một cái biệt thự phía bên chú rể. Ngoài dây mớ bà con gần, Hà còn là bạn học cùng khóa với Vân ở Luật. Thường ai đến trường trước thì giữ chỗ cho người kia. Hai đứa quanh quẩn bên cô dâu từ sáng sớm nên đến tối thì cả hai đã mệt mỏi.

-Tới lúc cũng phải vui chơi chớ.

Hà nói với Vân như vậy. Nhưng Vân chỉ ngồi một mình ở góc phòng nhìn thiên hạ nhảy. Thịnh từ đầu kia đi tới với hai ly rượu sâm banh trên tay. Chàng mỉm cười làm quen, và đưa một ly rượu mời Vân. Vân lắc đầu nguầy nguậy. Thịnh tự giới thiệu là bạn của Khiêm, chú rể, ở bên Kiến Trúc. Còn cô bé?

Vân đã học năm thứ hai Luật nên không cho là mình còn bé. Nhưng Vân bị lôi cuốn ngay bởi cử chỉ săn đón và lối nói chuyện trào phúng của Thịnh. Anh chưa thấy ai có đôi mắt đẹp như đôi mắt của Vân, đen to như mắt bồ câu, chắc cô bé giống mẹ? Còn mũi này có phải là mũi dọc dừa không Vân? Anh cũng thích mấy cô bé có chiếc răng khểnh nữa, như Vân nè, khi cười có duyên lắm.

Từ giây phút đó, Vân không còn ngồi một mình nữa, mà Vân nhảy với chàng suốt đêm, nghe chàng kể chuyện học bên Kiến trúc, về những ước mơ sau khi ra trường, nghe chàng thao thao phô trương cái tầm rộng hiểu của mình về đời sống. Thịnh rất là tự tin trong mọi vấn đề. Còn Vân, chừng ra trường, em định làm gì? Chưa ai hỏi nàng một cách trang trọng như vậy. Vân thấy mình kém cỏi thua chàng xa, nàng rụt rè nói, em cũng chưa biết em định làm gì.

Muốn thành công, muốn đạt được những gì mong muốn, mình phải hoạch định một chương trình, một lề lối làm việc, phải theo dõi từng tiến triển, Thịnh nói, em thông minh, đừng phí tương lai một cách vô ích.

Thịnh xin số phôn của Vân, và lúc tiễn Vân nơi cổng biệt thự, Thịnh đã bất ngờ ôm Vân, hôn lên đôi môi mọng, nụ hôn đầu tiên trong đời của Vân, nụ hôn làm tê liệt mọi mạch máu trong người nàng. Những ngày sau đó và những tháng sau đó, Vân mê muội trông đợi cú phôn của Thịnh, nhưng anh ta không bao giờ gọi lại. Rồi thời gian chầm chậm trôi qua, Vân cũng quên được Thịnh bởi vì người ta không thể chờ đợi mãi một cú phôn.

Bây giờ Thịnh đứng đây, bằng xương bằng thịt, vẫn với sức lôi cuốn như nam châm. Vân ngạc nhiên hỏi:

-Anh còn nhớ tên Vân?

-Làm sao anh quên cái tên Thái Vân cho được? Và làm sao anh có thể quên EM?

Rồi chàng nói thêm...như phân bua. Anh đã rất mong muốn gặp lại cô bé mà bận quá, dân Kiến Trúc mà em, công việc lu bù, anh phải mướn thêm nhiều kiến trúc sư làm cho công ty của anh, chừng đó anh mới rảnh được, rồi thì...tìm em như thể tìm chim, chim ăn bể bắc, anh tìm bể đông...

Thịnh nói nghe suông tai, chàng nhìn chăm chăm vào mắt nàng, rồi nhìn mũi nàng, rồi lại nhìn sâu vào mắt nàng lần nữa, giọng chàng trầm ấm. Em vẫn dễ thương như ngày nào! Em như một cánh hoa...

Lời nói, cử chỉ của Thịnh vẫn còn có khả năng làm con tim Vân đập...lộn nhịp!

-Vân rảnh không? Ờ mà có bận cũng không được. Anh sẽ bắt cóc em đi chơi với anh. Anh không thể để em "chạy trốn" lần này đâu...

Có thật Thịnh quên, ba năm trước, ai mới là người chạy trốn đây?

Vân đứng bất động. Không ngờ là chàng vẫn còn giở sách cũ. Ba năm qua, Vân đã gặp nhiều người, cũng đẹp trai, cũng mồm mép...như thế, mà thật không có một Thịnh thứ hai. Nhưng rồi không hiểu sao, vì một động lực vô hình nào thúc đẩy, nàng rụt rè nói nhỏ:

-Vân rảnh.

Sau đó, mọi sinh hoạt chung quanh hình như đều thay đổi. Nàng không còn nhìn thấy những dòng xe cộ tấp nập, những âm thanh inh ỏi nhức đầu của một chiều thứ bảy nhộn nhịp. Vân tíu tít bước theo Thịnh. Chàng cười trong nắng:

-Tóc em thật dài...đẹp lắm. Con gái để tóc dài trông thùy mị, dịu dàng...Em chắc biết bọn đàn ông con trai tụi anh thích các cô để tóc dài.

Vân sung sướng với từng câu Thịnh khen. Vân để tóc dài là vì chẳng biết làm gì với mái tóc đó. Nào ngờ lại được Thịnh khen là sành sỏi tâm lý phái nam!

Hai người đi qua một con đường với hai hàng phượng vĩ. Mùa hè hoa nở rộ, đỏ rực rỡ lung linh trong nắng vàng. Thịnh đi sát vào người Vân. Nàng hơi né tránh. Thịnh nhận thấy nhưng vờ tỉnh.

-Em vẫn ít nói hả Vân, cũng tốt, con gái nói nhiều mất hết nữ tính.

Tiếng ve kêu rỉ rả...như một khúc nhạc, khúc nhạc mà Vân nghe qua tai nhưng không thể nào biết khúc nhạc đang nghe đó dở hay như thế nào.

Như một diễn viên tài giỏi, Thịnh ăn nói dễ dàng, hoa bướm, thuộc hết những câu tán tỉnh. Giọng chàng lúc nào cũng ấm và trầm. Chàng nói như thở nhẹ bên tai nàng. Em ra trường rồi à? Trông em bé bỏng quá đi!

Đang đi, chàng chợt dừng lại, với hái một nhánh phượng rồi trịnh trọng thơ mộng trao cho nàng.

-Tặng Vân, Thái Vân, người đẹp của anh.

Vân nhìn nhánh phượng đã ở trong tay nàng:

-Tặng cho Vân?...

-Đúng, tặng em. Rồi chàng nói -giọng thành khẩn:

-Em PHẢI cho anh số phôn của em. Anh PHẢI gặp lại em...

Câu nói có động lực đánh thức nàng ra khỏi cơn mê. Rồi nàng nhìn thẳng vào mắt chàng và từ từ nói:

-Không, em KHÔNG PHẢI cho anh số phôn của em. Và anh cũng KHÔNG PHẢI gặp lại em...

Thịnh có hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của nàng nhưng nét mặt của chàng không hề thay đổi...dù sau đó Thịnh có thấy nàng ném cành hoa vô tội xuống đường.

Ở cuối con đường có hai hàng phượng vĩ đó, họ chia tay. Lần này, Vân không ngồi mãi bên phôn chờ Thịnh gọi. Dòng đời vẫn tiếp tục. Thuở mới vào đời, mình quá mơ mộng hão huyền, thỉnh thoảng nhớ lại Thịnh, Vân hay mỉm cười một mình.

Một ngày...sau gần một phần tư thế kỷ...ở xứ người...một đám bạn cũ của Vân, của Đại Học Sàigòn, gặp nhau nhân dịp ngày Nhớ Sàigòn. Trong câu chuyện nổ vui như bắp rang, chợt có một người bạn gái đã nhắc tới tên Thịnh. Thịnh nào? Thịnh bên Kiến Trúc phải không? Thì ra, ai cũng biết Thịnh cả! Đã từng nói chuyện với Thịnh. Đã từng nghe Thịnh tán tỉnh. Và một bà bạn xem chừng biết về Thịnh nhiều hơn, bà nói, quả anh chàng có học bên Kiến Trúc, mà có lấy được bằng đâu! Nghe nói "gãy" năm Mùa Hè Đỏ Lửa. Nhắc tới Thịnh mà ai cũng nói Vui quá đi!

Cho tới giờ đã ở tuổi trung niên, đang ở Mỹ, nghe đâu Thịnh vẫn độc thân, yêu đời một mình!

Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003