tâm đợi sáng rũ mềm như đất đỏ
tựa không trung thao thức mãi trong mơ
thân còn lại nhưng thời gian tự động
lay gốc thiêng chuyển biến tới mênh mông
từng hạt cát ghép liền thành đá tảng
núi cùng non sông nước cũng thênh thang
vạn nẻo đường vinh quang trong tăm tối
lịch sử khuya ngủ lịm cuối làn trôi
ta gặp em tình cờ như lá tụ
nối gió cao triền vút tới thiên thu
ngàn sóng lả hồng hoang từ bến cũ
đập thanh âm văng vẳng giữa phù du
dù nay mai có tan thành sương khói
như hư không tản mạn cõi tàn vơi
vẫn để lại dòng thơ rồi vĩnh cửu
vì có em hiện hữu giữa tình người
Lưu Nguyễn Đạt
December 21, 2005