Cho tôi về lại nhà tôi
Dù hoang tàn đổ nát
Cho tôi tìm lại hình tôi
Dù tật nguyền què quặt
Em có mơ thấy trời xa
Trong đêm tuổi thơ quá ngắn
Em có mơ lúa mượt mà
Mọc trên ruộng khô hạn hán
Em có hát khúc thanh bình
Khi hai chân giờ cụt ngắn
Em có nhớ những bãi mìn
Nơi em đào tìm khoai sắn
Em có cất lên tiếng cười
Mặc kệ vết thương rỉ máu
Em tiếc gì tuổi hai mươi
Khi sương mù che khuất đời mai hậu
Em có nói tiếng yêu đời
Khi đời người giờ lạnh lẽo
Em có nói tiếng yêu người
Khi người đời nay bạc bẽo
Cho tôi xin lại một
Trong muôn ngàn ước mơ
Hay để tôi mất nốt
Ảo tưởng được tự do
tôi đang
bám lấy để sống hờ.
Đỗ Quý Dân