|
|
Thơ mới & thơ tự do |
MỘT NGÀN LẺ MỘT CÁCH YÊU EM
|
DƯƠNG NHƯ NGUYỆN - đăng lúc 10:25:48 PM, Apr 10, 2007
Bài thơ xuôi cho người yêu chưa hề gặp mặt
một ngàn lẻ một cách yêu em
Em chưa hề gặp anh, mà đã biết yêu anh từ những ngày quê hương ấy, Và bây giờ, Chỉ xin anh thốt vội lên Một ngàn lẻ một cách yêu em
******* I.
Em đã nghe nói về anh, người chưa hề gặp mặt, Người của định mệnh, của nhân duyên bắt mạch từ cội nguồn trăn trở thời xa xưa
Em nghe nói về anh từ tuổi thơ không còn êm ái, như đứa bé gái tâm thức còn non dại, vẫn thích đọc báo về thời cuộc điêu linh, Ðọc bằng đôi mắt mở lớn thơ ngây chưa vướng bui trần, đã hăm hở muốn dấn thân vào đại cuộc, Ðọc bằng trí tuệ phôi thai như ngọn lúa chưa ươm mầm ngoài đống ruộng bao la Ðọc bằng tâm linh náo nức như tơ đàn mới tinh, chưa một lần lên giây hay so phím, đã vang rền trong nhạc viện của linh hồn
đứa bé gái nhắm mắt ngủ mơ, giấc trưa hè gay gắt Trong con hẻm nào đó của Sài Gòn bụi bặm khi gót chân bộ đội chưa tô son trét phấn mặt hồ
Ngoài sông, Có tiếng ca vọng cổ Út Bạch Lan, thảm sầu nỗi niềm tố nữ Tiếng trẻ con khóc Tiếng người lớn tranh đua
Nhịp chân rầm rập của đám lái buôn giết heo, vác thịt mới ra lò ở Ngã Ba Ông Tạ.
Tiếng người xướng ngôn đài phát thanh tường thuật tin phóng viên nói về chiến trường, người Mỹ vẫn còn chờ đếm xác da vàng,
Và đâu đó tin Quốc Hội Lập Hiến vừa mới họp khóa đầu tiên -- chuyện dân chủ tự do cho Ðệ Nhị Cộng Hòa –
đâu là dân trí? đâu là lá phiếu? đâu là thông điệp cho ngày mai? Trong cuộc tương tàn Quốc Cộng
Chen lẫn tiếng chợ búa cãi cọ bi bô, Là giọng Nam Quái Kiệt Trần văn Trạch hát bài xổ số “Xổ số quốc gia giúp đồng bào ta mua lấy xe nhà giầu sang mấy hồi…đó là thiên chức của người Việt Nam!!!!” (Ôi giấc mơ của giới bình dân gói vẹn hết cả một quá trình dân tộc bắt đầu từ Ðiện Biên Phủ qua đến viện trợ Mỹ, súng đạn Liên Xô đỡ đầu dân nhược tiểu cho Comintern?) Chen lẫn tiếng Thanh Thúy rên rỉ liêu trai Tiếng Hồ Ðiệp ngân nga trong vắt niềm ai oán Tiếng Duy Khánh quê kệch mà đẩy đưa những “bàn tay đưa ai ra khỏi lòng người, một đêm kêu lên hơi thở tuyệt vời”
Tiếng nhạc Pham Duy trải dài da diết trên ngọn sóng con nước đục Cửu Long còn đón gió miền Nam Chiều về trên sông Ôi chiều về trên sông “Chiều buông trên dòng sông Cửu Long như một con nước trôi theo dòng…” Mặt trời đã lặn chưa trên mạch máu của đồng bằng nuôi hạt gạo thơm? Tình yêu đã chớm chưa trên gió biển rì rào, hay đã tàn lụi trong trí nhớ nhão nhọet kiếp luân hồi?
Trong căn hẻm nhỏ Sài Gòn xa xưa Em là đứa bé gái nằm lặng yên nghe câu chuyện về anh Giữa tiếng kêu cứu thảm sầu của dân tộc từ vô thức đâu đó, Giữa những hạt bụi đã thì thầm với nhau trong phố xá đông dân vùng nhiệt đới
Em đã nghe nhip chân đi của kiếp nghèo tiếng cãi vã của chợ búa lầm than
Trong âm thanh hỗn loạn của quê hương
Em đã nghe câu chuyện về những người nằm xuống Cho nghìn người được sống, trong đó Có anh Và có em…
Câu chuyện của cuộc chiến tương tàn Của người bị bắn gục Trước nòng súng Trong hận thù tranh chấp ấy
Và anh đứng đó, kẻ đốt nhang cho bài vị Người đưa tiễn những chiếc quan tài Ðể ấp ủ cho em nhũng giấc mộng còn lại của những gì đã mất Những giấc mộng sau ngày em sẽ phải bỏ đi (bằng máy bay vận tải của cường quốc khi đã bỏ rơi đồng minh)…
Anh, người canh giữ những mộ phần của quá khứ Trong tàn khốc của dân tộc trước nỗi hững hờ vô tâm của nhân loại Người làm chứng, Kẻ viết sử trên mệnh nước nổi trôi
Anh, Nam nhân nước Việt đã đi từ quá khứ vào hiện tại để với đến tương lai bằng đôi tay Nguyễn Trãi
Ôi tương lai sau ngày buông súng, Sau ngày “đổi mới” (bằng kinh tế thị trường???)
Anh, Người tỵ nạn đã vượt đại dương để nối Ðông vào Tây Khi ánh mắt trai tráng của kẻ ra đi đã thu trọn mọi chính khí phương Ðông, thu hết một đất trời quê hương u uẩn
Anh, chân bước ra đi mà phần hồn ở lại
Ôi chân bước ra đi Mà phần hồn ở lại…
II.
Em đã nghe câu chuyện về anh Từ quá khứ ngây thơ ấy Từ tuổi xanh đã mất hồn nhiên ấy, Của những ngày quê hương ấy
Nay, Dòng đời vẫn nổi trôi, Ðất quê hương vẫn vạn nẻo sầu đau, định mệnh vẫn ngả nghiêng, đời vẫn chưa một lần cho thấy mặt
Vì thế Em chưa hề gặp anh Mà đã biết yêu anh Từ tuổi thơ đã thấu đáo nỗi trầm tư của những ngày quê hương biền biệt ấy
III.
Em chưa hề gặp anh Mà con tim đã réo gọi tên anh Một buổi chiều em cầm gương đối kính
Sững sờ nhận ra dung nhan đã tiều tụy Khoé mắt đã nặng trĩu nỗi buồn Viền môi đã khô dần theo năm tháng Mái tóc đã thưa đi, theo mảnh linh hồn của lá rụng, mỗi lần trời thay tiết đìu hiu Và gót chân son đã biết ngập ngừng trên những con đường thiên lý cũ
Em đã gọi tên anh trong tiếng dương cầm Chopin ai oán theo dòng luân vũ của kẻ cô đơn, khiêu vũ một mình trên sàn đá hoa lạnh lẽo trong âm điệu Schubert lắng đọng nhịp quanh co của chiều vàng… Andante Con Motto
cộng với tiếng đàn tranh của Huyền Trân từ đất Chiêm vọng về Thăng Long Thành ảo não, tiếng sáo Trương Chi bạc mệnh vẫn còn tìm kiếm giọt nước mắt trong suốt của Mỵ Nương
Con tim khao khát tìm đến anh trong mưa tuyết của vùng núi Trung Tây Hoa Kỳ mùa đông giá Trên lá rừng phong mùa thu vàng úa Trên những cọng tơ màu nõn chuối của mùa hạ nắng rực Trên những cây táo đơm bông trĩu nặng cụm hoa đào mùa xuân óng ả của đất trời ôn đới
Con tim dào dạt ấy, Ðã hơn một lần chít tang những mối tình duyên vô nghĩa lý đã chằng chịt những mảnh vỡ của mộng mị Ðã xông pha, bứt phá những gông cùm của xã hội vô tình
Và con tim sôi nổi ấy, đã đi tìm âm điệu tên anh dù khóe mắt đong đưa chờ mộng ái ân vẫn chưa một lần nhận ra chân dung người tinh không biết mặt
Vì thế Em vẫn cầm cây bút chì đen tô viền đôi mắt chín mùi nhung nhớ đó, để chờ mong ngày sẽ nhận ra anh
Anh, Con người của định mệnh Con người giữ bài vị, đốt nến, thắp hương, và canh giữ những gì còn lại khi những cỗ quan tài đã đi qua
Câu chuyện được nghe về anh thuở xưa trở thành tơ tóc nhân duyên, dệt nên định mệnh an bài, thành mảnh lụa hồng lót con đường đất đỏ, quay lại vùng trời quê hương xanh xao ấy
Cho nên Giờ phút này, Khi niềm tin sắp mất đi, em sẽ ưu ái gọi tên anh Dù chưa hề gặp anh một lần, Tất cả… để chúng ta cùng ngóng trông về vùng trời quê hương ấy
Em sẽ mãi gọi tên anh Dù thơ ấu đã bỏ mất Nhan sắc đã phai tuổi trẻ đã tàn Mà tương lai sao vẫn còn lận đận? Như đất nước kia vẫn cằn cỗi Triệu dân kia còn ai oán nỉ non Quá khứ kia hoài hoài hấp hối, ngắc ngoải, chờ đợi kẻ viết sử về những cỗ quan tài đã đi qua, khi những linh hòn đất đỏ vẫn còn chưa siêu thoát…
Anh đó, Em đây Dòng đời cách biệt Ðôi ngả phân chia
Sông Tương rồi sẽ cạn Ðàn kia rồi sẽ đứt Tư Mã một đường, Văn Quân một nẻo Kim đã bỏ quên Kiều Vân Tiên thôi không hộ tống Nguyệt Nga Trang sách xưa rồi sẽ mục rữa thành tro bụi
Hồn anh đâu? Hồn em đây, vẫn u hoài đi tìm nơi nương náu Hồn có tìm hồn? Trên vạn nẻo thương đau?
Thế nhưng Em vẫn tha thiết gọi tên anh Dù chưa hề gặp anh Vì đã trót yêu anh Từ những ngày quê hương ấy
Con tiếc gì nhau Cho dù anh không hề biết Chưa một lần nghe
Thôi thì thôi hãy tiếp tục van xin Ðịnh mệnh cho anh một lần Một lần này Một lần đây Một lần cuối cùng để trở thành muôn thuở
em xin Từ đáy tim anh Từ góc hồn anh Ở đâu đó Anh sẽ không ngần ngại thốt lên Câu chuyện nói về
Một ngàn lẻ một cách yêu em…
Jan 17, 2006 UND
|
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |