khi em hát gió ngây đùa ngọn lá
nhạc vút cao qua môi ngọt mưa hoa
ta nhắm mắt tưởng chừng trời sa ngã
vào làn da cơ thể ấm bao la
hoàng hôn đợi phím đàn rung vũ trụ
ngón tay khuya cởi áo mỏng rừng thu
đêm trở lại giữa tiếng hồn ngân tụ
niềm vui tan trong tĩnh mịch sương mù
khi em hát dòng xưa đông thành đá
nhịp tim vơi tuyết phủ giảm trường ca
hơi thở nhẹ tê mê từng giọt lả
ngẩn ngơ sao thiên vị hoá duyên pha
bình minh vội thắp hồng từng cọng cỏ
để thân yêu ghé tạm ngả dòng thơ
tìm lối cũ trần gian nay bỡ ngỡ
làm sao đây nối lại được mơ hồ
LƯU NGUYỄN ĐẠT
18 February 2007