em chợt đến trời nghiêng lòng đất ngả
gió bỗng ngưng khi hơi thở em xa
hồn siêu thực chỉ là tâm thức nắng
gọi tên em để lưu luyến ngàn năm
con đường dài hoàng hôn chưa kịp tối
những đêm sâu đợi sáng cũng chưa vơi
mùa hoa tới mà ngọn ngành trơ trụi
và dòng sông còn cách quãng ngậm ngùi
tiềm thức vực hiền nhân bên đắm đuối
cả đam mê vạt cỏ úa rừng xuôi
ngọn đồi vắng chỉ dấu chân muông dại
tìm nhau thân giữa tuyết trắng hoàng mai
em ở lại để ta về đất hẹn
nối tình thương vào mảnh biếc hom hem
không đau nữa và không hề tiếc nghẹn
khi lòng ta đã tràn ngập hồn em
Lưu Nguyễn Đạt
December 22, 2005