tôi nghe được tiếng không
trong sa mạc loài người
nặng hơn khối mênh mông
nhẹ như tấm gió bồng
ân cần từng giọt nhỏ
rơi xuống mặt biển khô
rơi vào trời vô tận
cuối vực mắt sững sờ
tôi nghe được tiếng sông
dù mây hoàng hôn đọng
trong hồn nắng tàn vơi
với tuổi đời vân vọng
tôi nghe được tiếng trong
lòng mình vừa khép lại
cả ngàn kiếp vãng lai
từ hạt tình em mãi
Lưu Nguyễn Đạt
6 January 2006