Ta về không một chiều không,
Nghe hơi hiu quạnh, nghe lòng quạnh hiu
Mờ mờ trên mấy khung rêu,
Thấy trăm năm cũ, thấy triều đại xưa.
Mộng thầm hồn lạc trong mơ,
Áo xanh sĩ tử còn ngơ ngẩn tình.
Cấm cung, điện ngọc, hoàng thành
Trường thi bảng hổ đề danh thuở nào
Cành vàng lá ngọc nay đâu?
Gác Khuê Văn đã nhuộm màu phế hưng
Văn bia mờ tỏ đôi dòng,
Nghe trong gió thoảng hơi nồng cỏ may.
Ngậm ngùi từng hạt nắng phai,
Lòng ngây tượng đá, hồn say bóng chiều!
VƯƠNG ÐỨC LỆ