Chiếu thơ có một mình nàng
Một tay gạt lệ đang tràn má môi
Một tay nâng cốc rượu mời
Tay nào bóp nát quãng đời gió mưa
Ngoài trời, ngày đã quá trưa
Xuyên ngang liếp cửa sầu thưa lọt vào
Nàng cười đôi nét mày chau
Khiến hoa cũng phải cúi đầu ăn năn
Ngữ ngôn từ đó trăm năm
Thơ ca hóa mộng tưởng ngàn lần hơn
Bâng khuâng tửu lệ tủi hờn
Tay nào nhật nguyệt chờn vờn giấc quen
Chiếu thơ riêng một mình em
Khóc thương thân phận gắn liền can qua
Lãi lời thiên hạ tài hoa
Nhìn mây ngỡ tóc đang sa vào hồn
CAO MỴ NHÂN