Giá đừng biết thế nào vui
Sẽ không mơ ước, ngậm ngùi buồn đau
Hiểu ra lẽ sống nhiệm mầu
Lại thêm sợ hãi xưa, sau kiếp đời
Nếu không hiện diện thì thôi
Ðã đang có mặt sao trời bất công
Người kia sung sướng vô cùng
Còn tôi cứ phải khóc trong lòng hoài
Trăm năm cứ kể là dài
Bỏ qua địa vị, tiền tài một bên
Chỉ cần khỏe mạnh bình yên
Cũng không có dược nỗi niềm thong dong
Buồn tênh cái số long đong
Cái tâm lo lắng viển vông tối ngày
Cái hồn vượt khỏi thân gầy
Men qua cõi vắng lượn bay mịt mù
Nước Trời, nược Phật... âm u
Giống nhau đôi nét đặc thù hoang mang
Cõi sinh, cõi diệt lan man
Sao không có cõi thở than dùm mình
Cõi thơ e rất nặng tình
Nhưng thiên hạ bảo trường đình rong chơi
Xiết tay hay lệ đầy vơi
Vẫn không thoát cảnh vãn hồi từ ly.
Hawthorne, 18 - 10 - 2009
CAO MỴ NHÂN