* Bài thơ này tôi viết để tặng 2 người bạn mà tôi gọi là Ðông Phương hiền giả - Anh Nguyễn Năng Nhu & anh Bùi Ngọc Tô.
Các anh là Ðông Phương hiền giả
Sống cuộc đời thong thả bình yên
Tiếng mưa thánh thót ngoài hiên
Côn trùng rỉ rả liên miên canh dài
Ngàn năm trước trăng cài đầu ngõ
Ngàn năm sau chẳng rõ nguyên do
Bến xưa biền biệt con đò
Người đi kẻ ở dặn dò gì nhau?
Vẫn còn đó nỗi đau nguyên vẹn
Trời đất nào đã hẹn tử sinh!
Tháng năm chưa kịp bất bình
Cái già nua đã theo mình kề bên
Còn hay mất chẳng bền chẳng vững
Khi chúng mình chập chững đòi đi
Xưa, sau nào có khác gì?
Có còn có mất cũng vì thời gian
Ngắn thì ngắn, hoa tàn hoa nở
Ðã đóng thì phải mở đương nhiên!
Trùng dương rộng rãi khắp miền
Vẫn còn giới hạn, có liền lạc đâu?
Ðem tương đối, đối đầu mà hỏi
Khỏe ta làm, mệt mỏi ngồi suông
Dù người cho đến chim muông
Làm sao thoát được lớp tuồng phù du!
Sống thảng thích, không tu, không vội
Cõi nhân sinh có tội tình chăng?
Cảm ơn tạo hóa đãi đằng
Thử làm một gã lằng tằng tài hoa
Cứ mặc kệ ngày qua tháng lại
Sống an nhiên tự tại được chưa?
Ứ thì trời nắng trời mưa
Trong ta cũng đã có thừa đổi thay
HÀ THƯỢNG NHÂN