|
|
Truyện/Ký |
CHUYỆN XƯA
|
SƯƠNG MAI - đăng lúc 04:22:05 AM, Feb 23, 2006
Tôi ít khi viết văn vì tôi quá yêu thơ, mỗi lần bắt đầu ngồi viết thì tôi có cảm tưởng như" Nàng Thơ" của tôi đang méo mó, nước mắt đang chảy vòng quanh, nên tôi lại ngừng viết.
Cái cảm giác kỳ lạ đó cứ theo tôi mỗi lần tôi định viết văn, tôi cứ có cảm giác như "Nàng Thơ" của tôi sẽ bỏ đi nếu tôi "phụ bạc" nàng. Tôi có biết bao nhiêu điều muốn nói, muốn viết, thế mà tôi cứ ngần ngừ mãi. Tại sao tôi yêu thơ và quý thơ như thế tôi cũng không hiểu. Tôi đã có đến hai tủ sách đựng đầy thơ ( có lẽ đến hơn 500 quyển) của bạn bè và của những thi sĩ nỗi tiếng và 4 tập thơ của riêng mình. Mỗi tập thơ tôi trân trọng nó một cách khác nhau. Hằng ngày tôi dở ra một tập, đọc từng bài, nhất là những tập thơ, những bài thơ tôi thích, tôi cứ đọc đi đọc lại. Hình như khi đọc thơ, tôi hiểu tâm sự của tác giả còn hơn bài thơ được phô bày? Có lẽ tôi hiểu họ bằng một trái tim đồng cảm. Có khi đọc xong một tập thơ của ai đó, rồi tôi không còn liên lạc với họ nữa, vì tôi đã "thấy" họ trong thơ, và họ không phải là "bạn" của tôi.
Có những lần tôi đọc thơ trên NET, có những bài thơ làm cho lòng tôi xao xuyến, làm cho trái tim tôi run rẩy, làm cho tôi mỉm cười, làm cho tôi chảy nước mắt ... Ôi, đó là những giây phút tuyệt vời của người thưởng thức. Theo tôi, người biết đọc thơ và biết thưởng thức thơ, từng câu từng chữ thí dụ như hai câu thơ sau đây hình như Thái Can thì phải :
Em nên điểm phấn to son lại Ngạo với nhân gian một nụ cười
Ôi chữ "ngạo" không phải là một chữ tác giả đã dùng một cách "ghê gớm " sao?
Hay mấy câu thơ của Nguyễn Bắc Sơn:
Đọc ba ngàn quyển sách Không nhớ được điều chi Chỉ nhìn em một phút Mà nhớ đến mê si
Hay Bùi Giáng có hai câu thơ lục bát tôi đọc mà nhớ mãi:
Người ta xe đạp xe đua Còn tôi chểnh mảng thêu thùa gió trăng
Các bạn thấy không "thêu thùa gió trăng" mà còn "chểnh mảng" ôi, chữ nghĩa thật tuyệt vời biết bao.
Vì thế đối với tôi họ chính là một thi sĩ thứ hai, sau tác giả. Nhưng cũng có nhiều bài thơ, tôi đọc, đọc, đọc... rồi hết hứng làm thơ luôn, nhất là những bài thơ tục tỉu, thơ chẳng ra thơ, văn chẳng ra văn. Sao mà tội nghiệp cho thơ thế?. Sao người ta nỡ làm nhơ bẩn cái trời thơ yêu quý của tôi?, để cho cái cảm hứng làm thơ của tôi bỗng dưng bay đi theo gió...
Tôi đang hứa với mình và hứa với "Nàng thơ" của tôi sẽ bắt đầu viết văn một ít và sẽ không bỏ "Nàng Thơ" của tôi cù bơ cù bấc, để nàng không giận tôi mà bỏ đi.
SƯƠNG MAI
|
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |