Thức giấc ta nhìn em
long lanh ngoài cửa sổ
Hạt lệ xanh thiên cổ
sáng giữa vầng đêm đen
Ngôi sao hình như quen
ứớp trong dòng thơ cũ
Dường có chi ấp ủ
đậu thơm nhành hoa sen
Thầm lặng ta nhìn em
đâu phải nhờ khung cửa
Cùng trong niềm chất chứa
Ơi hạt nước nhiệm huyền
Em đâu phải là em
mà nỗi niềm ta đó
Này - hỡi em nho nhỏ
hay là trái tim ta
Em trong giải thiên hà
ta trên bờ sự thật.
Kể chi còn - chi mất
giao cảm làn tinh ba
Giữa em và giữa ta
cách ngàn năm ánh sáng
Hữu hạn và vô hạn
long lanh - một chữ hòa.
PHẠM THIÊN THƯ