* Tặng VIỆT BẰNG để nhớ lại một thời xa xưa
có những nỗi buồn chẳng nói.
Hải Bằng HDB
Nhớ ngày nào em đến với anh:
Khóe mắt long lanh, nụ cười hớn hở
Em đến với anh:
Như một nụ hoa đào chớm nở
Nhớ ngày nào em đến với anh
Tay thon mềm môi em thắm đỏ
Nhỏ nhẹ tâm tình
Lời dịu ngọt như thơ
Nhớ ngày nào em đến với anh:
Như một giấc mơ!
Anh tưởng như chưa sống bao giờ:
Có những ngày tháng đợi chờ, nhung nhớ!
Với những giờ trông, mong, đợi chờ thơ
Nhớ những ngày nào: những buổi chiều nhạt nắng
Anh chờ em cuối phố vắng, đèn mờ
Ðường gió bay muôn tà áo phất phơ
Ta dìu nhau như trong một giấc mơ...
Tay trong tay mà chợt thấy bơ vơ
Mà bây giờ: em biến mất trong mơ
Thế mà bây giờ
Em gọi anh bằng đủ mọi từ có thể!
Mặt em đỏ hơn phấn hồng tô vẽ
Khi em về, anh đến trễ đòn em
Có khi em bỗng nổi máu hờn ghen
Mặt u ám hơn nhà ai có đám
Có lúc hờn trách vì anh không dám
Ðưa em đi mua bóp / đổi cây son
Hạnh phúc đôi ta cứ thế xói mòn...
Hoa Tình Yêu ngày một thêm héo hon!
Nếu anh biết em sẽ thay đổi nhiều
Như thế, thì anh đã chẳng mơ yêu!
Ðể hôm nay ta cay đắng đủ điều
Nén trong lòng nhiều nỗi buồn chẳng nói!
HẢI BẰNG HDB