Chi Sơn, sương khói đất Giang Nam
Tồn tại trong ta những bẽ bàng
Ta đã nhiều lần qua bến Dịch
Nhiều lần không phá nổi sầu tan
Mùa thu tất lạnh hơn thời xưa
Mảnh áo thư sinh che gió lùa
Ta níu lưng người khi lỡ bước
Nửa đường, khi trễ chuyến đò mưa
Vạt lau trắng ngọn dõi theo ta
Cổ Nguyệt buồn hiu hắt ánh tà
Người đến rồi đi như lửa ngọn
Chợt về thắp vội, gọi hồn ma
Ðêm vơi viễn ảnh nhòa Chi Sơn
Tiếng hát khuya nay bỗng chập chờn
Có phải đời sau người kiếm ngải
Lại là kiếp trước, ta tàn cơn
Gió lên rồi đấy giã từ nhau
Buốt giá bờ vai tê mái đầu
Ta bỗng thất kinh nhìn sắc bạch
Tóc người mây phủ kín từ lâu
CAO MỸ NHÂN
Những Vần Thơ Ma