Nhà anh ở tận đỉnh đồi
Nhìn đâu cũng thấy phương trời của em
Phương trời bát ngát mầu sim
Mông mênh ấp ủ trái tim muộn sầu
Nhà anh lá trải ngàn câu
Thơ anh như thủa ban đầu mộng mơ
Thế nên, bao kẻ tình cờ
Ði ngang vườn cấm, bất ngờ gặp anh
Những người thân phận mong manh
Hay tu chín kiếp mới thành cố nhân
Có khi thoáng gặp một lần
Ðã yêu đến độ âm thầm ngóng trông
Nhà anh: nam, bắc, tây, đông
Nắng, mưa, sương, gió, hoa lòng thịnh khai
Bốn mùa bè bạn hôm mai
Nhưng sao trống vắng suốt đời nỗi chi
Ðêm qua, vương vấn sự gì
Nhớ thương ghê lắm, hồn si dại nhiều
Chắc là nhật nguyệt đăm chiêu
Và trong tâm cảm có điều... thiếu em.
Hawthorne, 13 - 06 - 2009
CAO MỴ NHÂN