Nov 21, 2024   log in
 
home
thơ
danh sách tác giả
nhạc
truyện ngắn
biên khảo,phê bình
điểm sách
phỏng vấn
quan điểm
sinh hoạt văn học

ban biên tập
tìm kiếm
thư tín
giới thiệu sách báo
 
 
  Truyện/Ký
CÒN GÌ LÀ XUÂN
KATHY TRẦN
Từ ngày dám tuyên bố tào lao rằng sẽ ra ứng cử, tiểu muội tự nhiên thấy mình đâm ra quan trọng, khệnh khạng. Đi đến đâu cũng nhìn trước, trông sau, ngong ngóng chờ có người tới gần là vội nhe răng ra cười rất cầu tài. Bàn tay thân ái sẵn sàng giơ ra chờ đợi bắt tay... cử tri và thòng theo một câu rất lịch sự, rất chính trị:
- Rất hân hạnh được biết ông (bà). Rất mong sẽ được sự ủng hộ cuả qúy vị.
Người ta vội vàng đi thì làm theo một câu thòng:
- Nhớ bỏ phiếu cho tôi nhá. Vần chữ T ấy, Kathy Trần ấy mà.
Nếu người ta đứng lại hỏi han thì nụ cười tươi nhất luôn hớn hở nở trên môi cứ y như là mình đã thắng cử từ nhiệm kỳ trước:
- Thế nào cũng bỏ phiếu cho tôi nhá. Cám ơn ông (bà) trước.
Bà nhà thơ kiêm... cử tri Mỹ vàng gật gù:
- Cô tiểu muội nói đúng, chỉ có mình tiểu muội là phụ nữ Việt. không bỏ thì bỏ cho ai? Các bà nhất định là phải bỏ phiếu cho tiểu muội rồi. Ít nữa, nhất định tiểu muội sẽ được phiếu cuả tôi đấy. Đây này....
Bà thò tay vào ví, lục lọi loạn xà ngầu rồi rút ra một mớ giấy, giở lên, giở xuống, tìm tòi mãi mới móc ra tờ giấy gấp tư, vuốt lại thẳng thắn rồi bảo:
- Tôi có bài thơ tặng tiểu muội đây, xin đọc cho tiểu muội nghe để lấy hứng mà đi vận động bầu cử nhé.
Tiểu muội trịnh trọng thưa:
- Xin chị cho tiểu muội nghe.
- Đây, bài tựa là: Có thừa tài năng
Rồi cất giọng ngâm nga:
“K. tiểu muội đòi ra tranh cử
Xắn quần lên hành xử quyền dân
Bạn bè ủng hộ rần rần
Mình nghe mình cũng dự phần thơm lây
Rằngtiểu muội một cây phong nhã
Giờ văn chương lại đã tai-tơn (title)
Gà tre đá với gà cồ
Chưa chừng chức lớn Muội vồ như không
Nữ Thống đốc! Vốn cồng hơn lệnh (1)
Kinh tế lên mọi bệnh đều tan
Một khi nổi tiếng thế gian
Bấy giờ tiểu muội hãy bàn với ta
Sài Môn dẫu chẳng là bạn thiết
Ít nữa là quen biết xưa nay
Cùng K. tiểu muội tiếp tay
Chúng mình chắc chắn có ngày thành công
Chư quân tử cộng đồng tiếp sức
Bạn nữ lưu nô nức giúp vào
Bà con ủng hộ ào ào
Cũng là đẹp mặt ngôi sao nước nhà
Họ Trần đấy nhưng mà chữ nghiã
Phiếm lung tung hồ dễ thua ai
Sài Môn chẳng dám nói sai
Bầu cho tiểu muội vừa tài vừa ngoan
K. tiểu muội hoàn toàn xứng đáng
Lại vô cùng trong sáng từ xưa
Con gà gốc Áo (2) mắc mưa
Cô em nước Việt có thừa tài năng
(Sài Môn)

Tiểu muội nghe cứ nở từng khúc ruột, thở ra khoan khoái, mũi nở ra như quả cà chua nhưng vẫn phải ra vẻ khiêm nhường:
- Gớm, bà chị văn hay, chữ tốt lẫy lừng, bà chị vịnh bài tiểu muội không biết bao nhiêu lần mà tiểu muội chưa có dịp đáp lễ. Nay bà chị có lòng yêu làm thơ ủng hộ tiểu muội ra ứng cử , tiểu muội cảm động lắm. Bao giờ tiểu muội thắng cử nhất định sẽ nhất bộ nhất bái tới nhà chị tạ lòng tri kỷ.
Rồi cười hớn hở, hùng hồn biện luận:
- Bà chị nói thật chả câu nào bỏ đi, phải không ạ? Mình người Việt, không bỏ cho mình thì bỏ cho ai? Có bỏ cho người Việt, Mỹ nó mới biết sức mạnh cuả cộng đồng mình chứ? Tiểu muội ra ứng cử thì là đại diện cho cộng đồng, là tiếng nói cuả cộng đồng, phải không ạ? Nếu mọi người Việt mình đều bỏ cho tiểu muội, nếu chúng ta chứng tỏ được sự đoàn kết, chứng tỏ được sức mạnh cuả cộng đồng thì chúng ta chắc chắn thắng phen này. Mà không phải chỉ thắng chức Thống đốc không đâu, tương lại cộng đồng ta sẽ sáng choang, ta sẽ xử dụng được hết quyền của người dân... Mỹ. Mai sau ta có đòi hỏi gì là dân biểu, nghị sĩ cứ lắng nghe răm rắp. Bà chị nhỉ, con đường xây dựng cộng đồng, con đường áp lực đường lối ngoại giao cuả chính phủ Mỹ với Việt Nam cứ nằm trong bàn tay ta. Muốn giải thể chế độ Cộng sản lúc đó sẽ dễ như lấy đồ trong túi...
Bà cười tủm tỉm rất bí hiểm, chỉ ông nhà thơ:
- Chị em phụ nữ chúng tôi đã có ý kiến về việc cô tiểu muội ra ứng cử rồi. Chẳng hiểu quý thi ông có cho biết tôn ý được không?
Ông nhà thơ kéo vạt áo the đen lên, xỏ chân vào đôi giầy Gia Định, vái chào bà nhà thơ rồi đạo mạo:
- Chúng tôi không được quen biết cô tiểu muội nhiều như bà chị nhưng mà... Thôi, chỗ người nhà cả, cùng cầm bút với nhau, có lá phiếu, chả bầu cho cô, chẳng lẽ lại bầu cho người ngoài thì còn gì là tình nghĩa! Đây, xin tặng cô dăm chữ:

Tin mừng vang dội khắp gần xa
Nữ sĩ họ Trần tên chữ K.
Thống đốc Ca-li thề thế nhiệm
San-Hô dân Việt quyết bầu ba
...
(Chúc Khải hoàn ca - Ngô Phủ)
Tiểu muội vui mừng, khoanh hai tay lại vái vái đáp tạ, y như các ông chính khách khi đứng trước đám đông, hứa hẹn:
- Đa tạ! Đa tạ! Tiểu muội mà thắng cử Thống Đốc phen này sẽ xây ngay nhà văn hoá cho các cụ có nơi lui tới, xướng hoạ thi ca cho vui lúc tuổi già...
Nhà thơ gắt:
- Già đâu mà già. Người ta già hay trẻ là tuỳ tâm hồn chứ đâu phải tùy tuổi tác? Tâm hồn chúng tôi luôn tươi mát như trẻ thơ thì lúc nào chúng tôi cũng vẫn còn xuân.
Tiểu muội nghĩ thầm:
- Thì ra thế, các cụ thi nhân, văn sĩ còn hăng lắm nên trên internet luôn vang vang tiếng sắt, tiếng vàng lẫn tiếng bấc, tiếng chì xoang xoảng đến là nhộn nhịp.
Đang suy nghĩ thì một ông phóng tới, hai tay xua lia liạ:
- Này, này cô tiểu muội. Tôi xin can cô nhá, chớ dại dột mà nghe lời bà Sài Môn xúi dại, trái tim cô đã lũng lỗ, mới vá sơ sơ, bây giờ lại tham tí hư danh Thống Đốc, đòi ra gánh vác việc giang sơn, việc nước nhà... Mỹ thì hơi nặng đấy. Theo tôi, cô cứ thong thả ngồi chơi, viết phiếm cho đời đỡ buồn là được rồi. Đây này, cô tiểu muội nghe tôi can ngăn đây: Đừng bỏ Phiếm mà mê Đốc!
Ông đằng hắng lấy giọng ngâm nga:
...
Từ khi có phiếm trong tay
Niềm vui háo hức những ngày vô công
Muội K. chớ bốc đồng hao sức
Phiếm kẻo buồn khóc nức nở vào...
Ông ngừng lại, nheo mắt:
- Bới vì theo tôi thì Phiếm mới chính là nghề cuả nàng, nhờ Phiếm, bà đem lại cho chúng tôi những nụ cười. Mà đem lại được cho đời nụ cười không phải dễ, phải không bà?
Phiếm là Phiếm mặn mà ân nghiã
Đem nụ cười há dễ mấy ai?...
(Tố Nguyên)
Nhà thơ Sài Môn lắc đầu:
- Tôi chả hiểu ông nghĩ gì nhưng theo tôi thì cơ hội ngàn năm một thuở, ông không khuyến khích, ủng hộ cô tiểu muội lại còn bàn ra là thế nào? Ông có "ý đồ" gì chẳng? Hay lại muốn ra tranh cử? Đừng có giả vờ tự xưng là Ngố mà chúng tôi tin ông ngố thật đâu đấy.
Bà quay sang tiểu muội:
- Tiểu muội đừng nghe ông Ngố xúi dại nhá. Có các ông lại có các bà ủng hộ, tiểu muội đừng sợ, cứ ...nhắm mắt mà tiến tới.
Bà giải thích xong bèn lôi giấy bút ra, thong thả vừa viết, vừa đọc, ngon lành y như tiểu muội viết chính tả:
Ông Tuyên Ngố chen vào sinh chuyệ.n 
Khuyên Kathy đừng luyện thần công 
Rằng cô chớ có bốc đồng 
Lăm le ứng cửû làm cồng * Ca-li 
Ngố ơi ! Ngố ! nam nhi chi' khi' 
Sao óc anh bé tí thế này! 
Kathy mọi sự đều hay 
Cho công dân Mỹ biết tay gà nhà
- Này cô tiểu muội, bây giờ đã là thế kỷ 21, chúng ta nhất định thi hành quyền cuả các bà, không chịu nhường một bước: 

Đàn ông đụt, đàn bà thay thế 
Vồ đem về chiếc ghế thật to 
Ở đây là đất tự do 
Viết văn chẳng ấm, không no Ngố à ! 
Nếu Tiểu Muội làm bà Thống Đốc 
Được ăn trên ngồi trốc mới vui 
Đừng nghe lão Ngố bàn lùi 
Kathy khi đã nếm mùi công danh 
Chúc Tiểu Muội hoàn thành nhiệm vụ. 
Hết mấy năm lụï khụ ra về 
Đồng bào gặp mặt khỏi chê 
Tha hồ bàn tán vấn đề Việt Nam 

(Sài Môn Lý Thu)
Bà đọc xong, tiểu muội trầm ngâm suy nghĩ.
Bà dậy chí phải nhưng mà... nhưng mà... việc nhà đã lắm nhiêu khê lại thêm việc nước... Mỹ thiệt là nặng nề. Mình tài nghề chỉ có mỗi cái computer mà con chê là đồ cổ. Bây giờ ôm đồm chức Thống Đốc, thì giờ đâu mà viết lách? Thì giờ đâu hội họp văn thơ, bồ khú bạn bè? Rồi thời gian thấm thoát, bốn năm trôi qua như gió luà qua khe cửa. Chắc chắn với tài đức (!) cuả mình, thế nào cũng bị dân Ca-Li tín nhiệm, bắt lãnh thêm nhiệm kỳ thứ hai! Không chừng theo ý ông Clinton, thiên hạ dám sửa hiến pháp cho mình được hy sinh phục vụ nhân dân, làm luôn nhiệm kỳ thứ ba nữa.
Tiểu muội thở dài:
Ôi chao, tuổi xuân như bóng câu qua cửa sổ! Mình đã nửa chừng xuân. Xong hết ba nhiệm kỳ thì đúng như bà tả: Hết mấy năm lụï khụ ra về
Bà Hồ Xuân Hương đã tiếc rẻ cho người goá phụ:
Ba năm trực tiết còn gì là xuân?
Mình đây lại hy sinh tới 12 năm thì chao ôi là thê thảm:
Mười hai năm Thống Đốc còn gì là xuân?
Nghĩ rồi lại thở dài thườn thượt.
Các ông bà nhà thơ thấy tiểu muội nghĩ lâu quá, sốt ruột:
- Thế nào? Muốn hay không để chúng tôi còn biết đường đi bầu chứ!
Một cơn gió thốc vào phòng họp, tiểu muội thấy lạnh lùng phải lấy áo len ra mặc thêm. Thì ra, mình đã... sắp già. Lòng nghe tê tái, tiểu muội vừa lảo đảo đi ra vừa lẩm bẩm:
- Nên thắng hay không nên? "To be or not to be?"
Tiếng các ông bà bạn vàng đuổi theo, thoang thoảng:
- Ơ hay, cô tiểu muội! Về à? Có ra không thì bảo...

 KATHY TRAN

Ghi chú:
· * Lệnh ông không bằng cồng bà
* Arnold Schwarzenegger  

Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003