Em hẹn yêu anh đến trọn đời,
Dù sông Hồng cạn, Biển Hồ vơi.
Bây giờ, em chẳng còn thương nữa,
Để một mình anh dở khóc cười.
Em hẹn yêu anh đến bạc đầu,
Tang thương dù ướt lệ huyền châu.
Bây giờ, em đã vui duyên mới
Để một mình anh vạn kiếp sầu.
Em hẹn yêu anh trọn kiếp này,
Để khi em ngủ, gối đầu tay
Bây giờ, em đã xa muôn dặm,
Để một mình anh nuốt đắng cay.
Em hẹn yêu rồi... yêu chẳng được
Duyên sai, thề lỡ, giận chi ai.
Thủy cung sóng dậy, hờn thu trước,
Diễm tuyệt tình ta... hận mấy đời.
Em hẹn yêu, rồi chẳng được yêu
Thơ lòng đã cháy, lửa tàn thiêu
Như mây, tình rã theo sương khói
Như nước bèo tan dưới thủy triều.
Ngày lại ngày... rồi đêm lại đêm
Em quên, anh vẫn chẳng quên em.
Trời Nam, bể Bắc, mòn con mắt,
Hiện tại, mai sau... mãi kiếm tìm.
DƯƠNG HUỆ ANH
Huyền Ca, Diễm Ảnh, 1990