Áo trắng ai vừa bay thướt tha
Tưởng như lạnh cả giải ngân hà
Tưởng như mùa cũ xôn xao gọi
Tưởng cúc vườn xưa lại nở hoa
Bỗng nhiên ta cứ ngỡ mình mơ
Một cuộc rong chơi khắp Ngũ Hồ
Em cứ Tây Thi, anh Phạm Lãi
Đời còn mãi mãi những bài thơ.
Đêm cài cửa sổ mảnh trăng treo
Chung với người xưa một chữ yêu
Cơ nghiệp Việt Vương không đáng nói
Nước dâng bát ngát một con chèo.
Em ở đâu mà ta ở đâu
Tại sao lại cũng Phú Văn Lâu?
Em ơi từ buổi chia tay ấy
Khăn cũ, ngừoi xưa liệu vẫn lau?
Chưa nhớ, ừ sao đã tái tê
Em không nước Sở, chẳng sang Tề
Soi gương đầu bạc anh không khóc
Chỉ tiếc chưa tìm được bến mê.
HÀ THƯỢNG NHÂN