|
|
Thơ mới & thơ tự do |
YÊU
|
BÍCH XUÂN - đăng lúc 10:19:41 PM, May 25, 2004
Có những lần ta muốn thành Trăn, Rắn Quấn siết « người » cho tươm nát thịt da Lòng bừng bừng nên lạc tiếng bay ra Rơi xuống đất lũng trên cành lá trúc
Như mơ hồ nghe tim ta thôi thúc Mùi nhựa đêm hiền dịu lại từ đâu Ta cuộn mình bò trượt giữa đêm sâu Đường môi vỡ làm tan mành sương phủ
Ta ngổn ngang cõi nhân gian ru ngủ Thoắt giữa đời tình chợt đến chợt xa Nỗi bất thường thật lạ trong người ta ! Như dã thú đánh hơi về vồ vập
Ta muốn phun nhã độc hương tràn ngập Giết hết loài rừng rú chốn mê yêu Để thấy mình lột xác vỏ đem thiêu Nằm góc núi không còn nghe dối trá
Bóng trăng khuya lụi tàn mau vội vã Chút bâng khuâng đờ đẫn nỗi vấn vương Bận lòng chi sỏi đá bật lửa hương! Để vết xước trên da ta khủng khiếp...
BÍCH XUÂN Paris
|
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |