Qua đèo nay, nhớ trấn xưa
hoang vu đồi hạ, đôi bờ cỏ may
Từ bên ấy sang bên này
con sông vẽ một nét mày bắc ngang
Em về bên ấy sao đang
tôi thương cổ thụ hai hàng lệ xưa
Cồn hoang dã, bến lau thưa
trơ thân cỏ dại nằm chờ nước sông
Cửa trời đã khép đôi khung
suy tư bước nhò ngại ngùng chân em
Dòng ơi, sông nước êm đềm
trả hoang vu, lại cho mình hoang vu
Vi Khuê
DESOLATION – TT
Going through the present pass makes me miss the town of old
The summer hill is so wild, with grass on both sides so bold
From over there to this place up here
The brow-like river bridges the two areas to make them near
How could you have the heart to leave for that place?
I commiserate the ancient trees that bear the past tears’ trace
The dune is so deserted, the reeds on the shore so scanty
The weeds so isolated, waiting for the river water pococurante
The sky gate has already closed its two door-leaves
Due to my thoughtful steps, my small feet’s hesitation grieves
Oh, my dear current, your flow is so peaceful and free
I return the desolation to you, but I also give desolation to me.