Mùa xưa Đại Học máu reo sôi.
Việt Bằng
1
Thuở ấy, Anh tìm lại một Tình Yêu đã mất,
Trang giấy còn xanh, nét chữ đã phai mầu.
Máu từ tim dồn về Vô thức,
Khơi dòng hoài niệm đã chìm sâu.
2
Thuở ấy, Anh đi tìm Căn nguyên hữu thể,
Từ con người trong Ý thức hiện sinh.
Từ khuynh hướng đã khai sinh một thời trang Triết học,
Thể hiện nơi Em qua giới tính của mình.
3
Thuở ấy, Thời gian như nhân tố làm nên biến dịch,
Và Tình Yêu, một Hữu Thể lên ngôi ...
Còn Em, một không gian cư ngụ,
Cho tha nhân, một thân xác ở đời.
4
Thuở ấy, Em đi vào cuộc đời thiếu nữ
Biết nhìn mây bay và cắn móng tay.
Biết chọn lúc nào nên hờn dỗi,
Lúc nào yêu Anh đến đắm say!
5
Thuở ấy, Em đi vào trái tim ngạọ mạn,
Bằng nụ cười duyên hay ánh mắt nồng nàn.
Bằng làn da tuyết trắng hay thân hình Vệ Nữ,
Để Anh là người nô lệ của giác quan!
6
Thuở ấy, tất cả các dòng sông đều chảy
Gió thuận chiều cho những ước mơ xa.
Đường về Đại Học Dược Khoa hay đường về phố vắng
Đường tình nhân đến thật bất ngờ!
7
Thuở ấy, cửa Thiên Đường đang mở ngỏ
Dưới trời sao hay bên gối Em nằm!
Những đơn vị tình yêu tính bằng giây phút,
Được bao lần trong bóng trăm năm?
8
Thuở ấy, Anh đi tìm hương vị ngọt ngào trên lưỡi,
Trên đôi môi gần gũi giữa cơn dông.
Với nét đẹp không cần trang điểm,
Nghiêng bên Em, chợt thấy đêm hồng ...
9
Thuở ấy, Anh đi vào huyền thoại,
Để nhìn Em trong quyến rũ thật gần.
Như Eva và Adam khi ăn trái cấm,
Mở mắt to hay nhắm lại phút trao thân?
10
Thuở ấy, Em như con thuyền chưa định hướng
Anh, ngọn hải đăng hiu quạnh lúc đêm về.
Em chưa muốn là cô dâu ngày cưới,
Để tình yêu đến rồi đi...
11
Thuở ấy, Bão tố chân trời chưa đến
Tiếng gọi trái tim không trễ một lần.
Từ chiều sâu cách nhìn đôi mắt ấy,
Anh trôi về cơn lốc tinh vân...
VIỆT BẰNG