|
|
Truyện/Ký |
NỬA ÐÊM CHỌC TỨC
|
| #1 |
|
Bấm vào hình để phóng to |
BÍCH XUÂN - đăng lúc 04:58:35 AM, Apr 17, 2005
Ðang ngủ bỗng tôi giật mình, vì tiếng bước chân đi qua đi lại, trên tầng lầu trên. Bực mình, tôi ngồi dậy nhìn đồng hồ, bốn giờ thiếu mười lăm sáng. Tiếng bước chân lại vang lên cốc cốc... rồi dừng ngay trên đầu giường tôi. Tôi đã tĩnh ngủ dỏng tai nghe, tiếng bước chân còn mang giày, không phải tiếng chân trần. Từ ngày ông tây này đến mướn căn phòng trên, cả tuần nay, giấc ngủ tôi bị đánh thức nửa chừng, gần bốn giờ sáng là tôi giựt mình, bởi tiếng bước chân nặng nề, giáng xuống nền gỗ, và đêm hôm nay cũng thế. Tôi rủa thầm. Cộc cộc... tiếng bước lại dội xuống. Tôi nhổm dạy quơ chiếc áo ngủ, khóat lên người, nhảy bổ xuống giường. Chịu hết nổi rồi, tôi phải nói cho "chả" biết, tôi đã mất ngủ hơn cả tuần nay rồi.
Leo lên lầu, tôi đứng bấm chuông độ một phút thì nghe có tiếng vặn ổ khoá bên trong, rồi tiếng cửa xịch mở. Ánh đèn "nê ông", bên góc tường, chiếu thẳng vào người đàn ông đang ngơ ngác nhìn tôi. Ông ta cao lớn, mặc bộ đồ "vết tông" màu đen, thắt "cà vạt" xanh đậm, đeo cặp kính trắng, tuổi chừng trên bốn mươi; mái tóc màu bạch kim được cắt ngắn, óng ánh dưới ngọn đèn. ông ta chắc là mới về nhà, nên chưa kịp thay quần áo, hay là sửa soạn để sắp đi đâu đó. Mặc kệ. Tôi nói: - Yêu cầu ông bước nhẹ nhàng một tí. Ông có biết là đêm nào ông cũng đạp lên đầu tôi không ? Ông ta nhìn tôi như ngớ ra. Không kịp nghe ông ta trả lời, tôi hậm hực quay lưng bước xuống lầu. ông ta như người vừa tỉnh ngủ, nói vói theo: - Ô ! xin lỗi...xin lỗi. Tôi nói nhỏ: - Khỉ gió... - Cô nói gì ?. Tôi hạ thấp giọng: - Chào ông...
Sau đêm đó, mấy hôm nay tôi được ngủ một giấc cho tới sáng, không nghe tiếng chân mạnh trên sàn gỗ nữa. Có vậy chớ! biết thế mình nói sớm, để chi mất ngủ giờ mới chịu nói. Coi vậy chứ người ta cũng biết điều. Nhưng... tối nay tiếng bước chân lại bỗng vang lên; không chần chờ tôi vội phóng nhanh lên lầu, bấm chuông lia lịa, ông ta mở cửa. Tôi ba gai: -Yêu cầu ông bước nhẹ một tí... ? Ông có biết mấy giờ khuya không ? Ông ta đưa tay coi đồng hồ, rồi nhìn tôi nói: - Bốn giờ sáng. Tôi hỏi : - Bốn giờ sáng, giờ này người ta còn đang ngủ. Ông có biết không? - Biết... ! - Hả ! Tôi nhìn trân trân ông ta, lặp lại "biết", rồi ngoe ngẩy bỏ đi . Phía sau tôi nghe ông ta lẩm bẩm: - Tôi quên...tôi quên. Thấy tôi giận ông ta cũng hơi...ngán. Vậy là yên chí không còn nghe tiếng bước chân nữa. Nghĩ lại mình hơi lố bịch, nóng nẩy quá...có gì nhẹ nhàng với người ta một chút, đến nỗi gì phải lớn tiếng như thế. Mình đúng là ổ... kiến lửa .
Tôi đang mơ màng, lại giật mình, bởi tiếng giày trên lầu. Thế là mất ngủ. Có tức không ? Tây này mất lịch sự quá ! Lần này phải cho "chả" một bài học mới được. Tôi mở tung cửa nhảy một lần hai, ba bậc thang lên lầu, đứng trước cửa bấm chuông không ngừng. Im lìm. Tôi gõ cửa rồi lại bấm chuông. Vẫn im lặng. A không chịu ra mở cửa hả ? tôi đâu chịu thua, nhất định đứng lì đây nhấn nút chuông, không nhích ngón tay. Coi! có ra mở cửa không nào. Có tiếng bước chân đến cửa la lớn: ok! ok!. Cửa mở, chủ nhà đứng bên trong, nhe răng ra cười, nét mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Trời ! nụ cười gì mà trơ trẽn. Nụ như đang thách thức, đang chọc tức tôi... Tôi mà làm đàn ông, tôi sẽ không bao giờ có nụ cười vô duyên như ông ta. Tôi đứng thẳng, ưỡn người tay vòng trước ngực, mặt vênh vênh. Nhìn ông ta tôi giận run lên, nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh rất..lịch sự dễ thương, như bình nước sôi để nguội. Mặt tôi dàu dàu than thở: - Ông ạ ! đây là lần thứ ba, tôi nhắc lại cho ông nhớ, đêm nào ông cũng đạp lên đầu tôi. Mong ông đừng làm phiền hàng xóm nữa... Ông ta tỉnh bơ đứng yên nhìn tôi, không nói một tiếng chỉ nhếch môi cười khan. Trời! sao mặt hắn khó ưa dễ sợ. Tôi ném cái nhìn hằn học về ông ta, rồi quay lưng bước nhanh xuống thang lầu. Mỗi lần gây sự mới được ngủ yên, tôi không còn nghe tiếng động trên lầu nữa. Nhưng mỗi đêm tôi phải lo âu, hồi hộp từng phút từng giây, sợ tiếng bước chân, sẽ phá giấc ngủ mình bất cứ lúc nào. Rồi sự hồi hộp đó đâu có lâu lắc gì. Chúa ơi! Tiếng bước cộc cạch, vang lên đều đặn giữa đêm khuya vắng lặng. Khi thì nhẹ nhàng như tiếng gió, khi như khối đá ném xuống sàn nhà. Lúc ẩn lúc hiện, đúng là bước chân của ma quỉ, hiện về lúc nửa đêm để chọc ghẹo, nhất định không buông tha tôi.
Bây giờ tôi không tức giận cau có nữa, mà chỉ nằm yên mở mắt nhìn trân trân lên trần nhà, rủa thầm..., rồi suy nghĩ: "cha" này xỏ lá hứa cuội, cố ý nửa đêm chọc tức tôi, chớ không phải vô tình đâu. Không lẽ cứ để tình trạng này hoài sao? Hay kêu cảnh sát vậy. Ai mà giải quyết ba cái chuyện này. Cũng chỉ tại căn nhà đã lâu đời rồi. Sàn nhà lại làm bằng gỗ, những kẽ gỗ hở lớn, nói to tiếng cũng nghe rõ; mình ở tầng dưới có gì đành chịu trận. Chịu không được tìm nơi khác dọn đi. Bây giờ tìm một chỗ, ngay trong thành phố đâu phải dễ, mà ra vùng ngoại ô thì buồn...Trời! tính sao đây...Cộc cộc...Tiếng bước trêu ghẹo, chọc tức tôi. Tôi cảm thấy mình đã bị xúc phạm. Tôi bình tĩnh mở cửa, nhẹ nhàng bước ra ngoài, đi thẳng lên lầu. Nhấn ngón tay thật mạnh, bấm chuông và bấm chuông. Ủa! sao vậy cà...không nghe tiếng chuông kêu. Thôi rồi! "giây chuông" bị cắt đứt...Tên tây gió mắc dịch. Tôi đạp cửa nè ...đạp đến mỏi chân, gõ đến sưng buốt mấy ngón tay, ông ta mới chịu ra mở cửa. Vừa trông thấy ông ta, máu tôi muốn dồn lên đầu, giận bắn người cứng miệng. Tôi bỗng oà khóc tức tưởi, ông đứng chết trân nhìn tôi. Tôi vừa mếu máo, nhăn nhó ( chắc mặt tôi lúc ấy giống như con khỉ đột ). Tôi túm lấy áo hắn kéo ra ngoài, bước vội xuống nhà tôi, rồi để hắn đứng đó, tôi chạy ngược lên lầu, nện chân thật mạnh xuống sàn nhà, để thử xem ông đứng dưới có chịu được không?
Bước xuống thang lầu, tức quá tôi ngồi bệt trước cửa, khóc hu hu như...mưa dông. Nước mắt "cá sấu" của tôi làm hắn như gà mắc đẻ. Ông ta nhìn tôi, vừa như tội nghiệp, vừa như thương xót. A bắt được tâm lý hắn rồi...Nhìn đàn bà khóc là tây nó sợ. Thấy vậy tôi càng khóc lớn, khóc già...hu hu...Ông ta hoảng hốt, gương mặt căng thẳng hiện ra. Khóc mãi mới thấy đọng mấy ngấn nước mắt. Tự dưng tôi muốn được một lần, hắn đến bên cạnh, lau khô những giọt nước mắt đen của tôi. Nhưng không...hắn đứng đó...xa lắc, như người mất hồn, phờ phạc tái xám. Ông ta giơ tay thề bạt mạng, hứa không dám tái phạm sự vô ý, làm phiền hàng xóm nữa. Hừ ! dân ba xạo, cố ý thì có, vô ý gì tới ba, bốn lần. Tây mà cũng khéo mồm mép...Tiếng khóc, tiếng nói tôi quá lớn, đánh thức giấc ngủ ông tây già ở tầng dưới, và tôi nghe tiếng lão cằn nhằn, rồi tiếng cửa mở. Tôi thất kinh nín bặt; lão tây già khó chịu này, mà lên nhà tôi là có chuyện. Mất giấc ngủ của lão, lão sẽ chưởi tôi suốt cả ngày.
Sau hôm đó, tôi không còn nghe tiếng động mỗi đêm trên lầu nữa. Bốn lần gây gổ với ông hàng xóm đâu phải ít, cũng trở thành kỷ niệm. Đêm nay tôi gương mắt, ngước nhìn lên trần nhà lặng yên im ỉm, nghe sao mà lạnh lùng ...Tôi lại nghĩ ngợi lung tung, chẳng ra đâu vào đâu. Đôi lúc lại mơ màng một cái gì đó, thật xa xôi huyền ảo. Tôi thiếp đi, đến năm giờ sáng, tự dưng tôi lại thức giấc, bởi tiếng ngáy trên tầng lầu trên, lọt vào tai tôi. Tôi lại suy nghĩ...chỗ nằm của tôi, cũng một chỗ của ông ta. Nhất định là hắn nằm dưới sàn nhà, chứ không nằm trên giường, vì tiếng ò o tôi nghe rất rõ. Thiệt khổ! hết tiếng bước chân, rồi đến tiếng ngáy. Tiếng ngáy của ông ta, trùm lên đêm lẻ loi tôi đang tư lự một mình. Nếu gặp đêm mưa, có khác chi tiếng ểnh uơng kêu dưới hồ nước...
Tôi vừa nghe tiếng động khẽ, lần này không phải phía trên lầu, mà là ngay trong nhà tôi. Tôi run lên đến lạnh toát cả người, trườn khắp tứ chi. Trong bóng tối mờ mờ, rõ ràng tôi thấy một vật gì đen thui, cao lớn trong một xó, bên cạnh tủ để áo quần, đang giơ tay ra dấu, ý như bảo tôi đến gần. Tôi nằm co quắp, không dám thở mạnh, co rúm người lại, tim đập thình thịch cuống cuồng. Căn nhà đột nhiên lạnh buốt. Vật đen trong góc xó tủ, đang từ từ lăn lộn tới bên cạnh mép giường, giang hai tay như muốn kéo lấy chân tôi...Tôi run cầm cập, gân cốt không cử động được, cố mở mắt nhưng không mở được. Bỗng vật đen nhảy chổm lên giường. Khủng khiếp quá! tôi vùng ngồi dậy bỏ chạy, đụng phải cái ghế, tôi té lăn mấy vòng đau điếng. Mở mắt ra, mồ hôi đầy mặt; thì ra là giấc chiêm bao. Tôi đang nằm trên giường mệt lả người. Không có gì xẩy ra cả. Đêm vẫn yên lặng như thường. Tôi úp mắt xuống gối không cựa mình, để nhớ lại giấc chiêm bao vừa qua. Lúc này tôi mới cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo giữa vũ trụ mênh mông. Căn nhà nằm gần bên xa lộ, tôi nghe tiếng xe chạy qua, tiếng người vọng lại. Trời bắt đầu sáng, căn nhà sẽ hết cô đơn, khi không còn dầm mình trong đám mù sương. Sau cơn lạnh mỏng tan, nắng ráo chóa vàng thay cho màu hồng đêm tối. Tôi đứng dậy mở tung cánh cửa, có tiếng gió bay vào, mang theo mùi hương của đất trời, trong buổi sáng sớm tinh mơ.
***0*** Hôm nay tôi phải đi chợ, làm tiệc khao các bạn, trước khi tôi đi qua Mỹ. Nhà tôi nhỏ mà số người gần chục mạng, tôi phải mượn căn nhà chị bạn lớn hơn, để làm nơi họp bạn. Leo lên xe. Đề máy. Cái xe mắc dịch, trở chứng không chịu nổ. Thôi chết ! hỏng máy rồi..Thiệt là khổ! hư máy gì đang lúc đi chợ thế này! Định băng qua đường đến trạm xe buýt, chiếc xe BMW chạy ngang qua, bỗng ngừng lại, de lui, đậu sát bên cạnh tôi. Nhìn qua cửa kiếng, tôi thấy ông này sao quen quen... Nhưng không nhớ mình đã gặp ở đâu. Đang đứng suy nghĩ, thấy người đàn ông trên xe mở cửa bước ra. Tôi hoảng hốt : Ui trời! "thằng cha" ở tầng lầu trên. Mấy tháng nay im hơi, bây giờ mới gặp lại. Ban ngày nhìn rõ mặt coi bộ hắn cũng điển trai!. Tôi đứng ngớ ra, còn hắn coi vẻ vồn vã, hỏi tôi đi đâu đứng đây. Tôi nói: - Đi chợ nhưng xe đề không nổ. Ông ta hỏi: - Xe đậu ở đâu ? - Đó đó. Tôi chỉ ngón tay qua bên lề đường. Ông ta đến giở nắp thùng xe, dòm dòm ngó ngó gì bên trong, rồi lại leo lên xe, bảo tôi đưa chìa khoá đề máy. Máy quay bình bịch vài ba tiếng rồi im ru, không nhúc nhích. Ông ta nhìn tôi nói: - Bình điện hết rồi, thay cái khác sẽ chạy ngon lành...đừng lo. -Ngày mai thay. Tôi nói. ông ta bảo: - Chiều nay. Tôi nhún vai: - Chiều nay bận . - Tôi thay cho.... Ông ta lấy ngón tay chỉ vào ngực mình. Tôi nghĩ bụng: Biết điều lắm. Ngon!. Ông ta quay nhìn tôi không chớp mắt: - Hàng xóm mà, có gì giúp đỡ nhau… Rồi ông đi vòng qua bên hông xe mở cửa, nói như ra lịnh : - Đi chợ nào để tôi chở đi. Tôi hơi làm dáng: - Đi chợ Tầu. Ông ra dấu bảo tôi lên xe. Tôi ngoan ngoãn chui vô xe. Lên xe tôi ngồi im, lắng nghe tiếng bánh xe lăn đều, chầm chậm. Nhưng đầu tôi thì nghĩ rất nhanh: " cha" này mình đã quên mất đất, tình cờ gặp lại trong cái nháy mắt, rồi để hắn chở đi ngon lành, nghĩ có tức cười không ? Lúc nãy xe hư còn có chuyện để nói, bây giờ im lặng, tôi cảm thấy bối rối vô cùng. Tôi cứ nhìn thẳng chẳng dám nhìn ngang, sợ vô tình gặp ánh mắt ông ta nhìn mình thì ngượng chết...Đến ngã tư, gặp đèn đỏ ông ta nói: - Tôi đi xa, mới về hai ngày nay.
Tôi à lên một tiếng. Té ra mấy tháng nay, không nghe tiếng ồn trên lầu vì ông ta đi vắng, chớ đâu phải tôn trọng lời hứa với mình đâu...Điệu này chắc mình phải dọn nhà đi nơi khác quá! Thấy vẻ mặt đăm đăm của tôi, hình như ông ta cũng đoán ra tôi đang nhớ lại chuyện cũ nên ông hỏi: - Hình như cô lo lắng điều gì? Nghe hỏi, tôi quay lại, bắt gặp hắn đang nhìn tôi cười... ruồi. Tôi im lặng không nói gì. Không nghe tôi nói gì, ông ta cũng không hỏi gì nữa. Xe chạy được một đoạn xa tôi hỏi: - Tên ông gọi là gì ?. Đến lượt ông ta lặng thinh, không trả lời câu hỏi tôi, mà chỉ cười cười ra vẻ bí hiểm. "Cha" này lối! Tôi nghe ứa gan lộn ruột, muốn mở cửa nhảy xuống xe cho rồi. "Cha" này sao ưa chọc giận phụ nữ thế nhỉ ? Tôi mà làm đàn ông như chả, sẽ có vô số phụ nữ mê tôi cho đến chết. Thấy tôi có vẻ giận, ông ta gợi chuyện: -Tên cô có phải là Ngọc Anh không? Còn khuya tôi mới trả lời. Đừng hòng. Biết tên tôi trên thùng thơ chứ gì. Dễ quá mà ! Tôi cũng hỏi lại: - Ông có phải Raymond ? Ông ta liếc nhìn tôi cười nửa miệng. Tôi cũng cười. Nhìn hắn lúc này không sao ưa được. Sao không câm luôn đi..! Đúng lúc cũng vừa đến trước cửa chợ Tầu. Xe ngừng. Tôi bước xuống. Hắn cầm tay tôi rất tự nhiên, hẹn hai tiếng sau trở lại đón tôi. Tôi nghe mênh mang cái nắm tay, như đang thầm thì khác lạ của hắn. Xe vọt chạy đi, tôi bỗng sực nhớ... Thôi chết rồi ! chùm chìa khoá xe, và chìa khóa nhà trong đó; lúc nãy đưa Raymond đề máy xe, hắn quên chưa trả lại tôi. Lỡ hắn không trở lại đón tôi, biết kêu ai...khổ quá đi mất thôi. Ui! cũng tại thấy "trai" cứ xớn xác quên đầu, quên đuôi hết trơn..biết sao bây giờ ø!. Thôi lỡ rồi, tới đó rồi hay, đi chợ trước đã...
Tay xách đầy giỏ thịt bước ra chỗ hẹn, tôi nhìn thấy xe Raymond đậu sẵn bên kia đường. Tôi thở một hơi nhẹ nhõm, may mà ông ta trở lại đón tôi, nếu không thì chẳng biết làm sao để vô nhà. Hú hồn....Raymond nhìn thấy tôi vội vã bước xuống xe, đi đến đỡ lấy cái xách đầy những rau, thịt trên tay tôi. Tay phải Raymond cầm bàn tay trái tôi. Tôi để yên tay mình trong tay Raymond, và tôi cảm thấy mình thật bé nhỏ, khi Raymond nắm chặt bàn tay mình để băng qua đường.
Hôm nay tôi ngủ dậy muộn, mà còn nằm nướng trên giường, chưa muốn dậy. Nắng chan hoà ngoài cửa, tít tắp cả vòm trời như hoa hồng trên phố, còn tôi thì đang nằm ẩn nấp trong một góc nhà, thong thả nghe trái tim rung động. Tôi đang cuốn hút một cái gì đó, còn nằm lại ở cõi lòng. Một đôi mắt vời vợi mông lung... cái nhăn mặt khật khùng, cái dáng thề thốt xin tha đầy trắc ẩn, những cái đụng tay bất ngờ, nên tôi còn mơ mộng lắm, tưởng tượng ra lắm chuyện. Chuyện ồ ạt ầm ỷ đã qua, chuyện ngày mai sắp đến, mà nội tâm đang náo động vội vàng. Đang mơ hồ bỗng có tiếng bấm chuông. Tôi khoác áo ra mở cửa, thì ra là Raymond đưa mấy cái bánh Pain chocolat còn nóng hổi, để tôi ăn sáng. Mấy hôm nay sáng nào Raymond, cũng nướng bánh đem xuống cho tôi. Một buổi sáng Raymond trên lầu phôn xuống nói: - Hôm nay anh được nghĩ, sẽ cùng ăn sáng với nàng. Tôi nói nhanh: - Chờ một tiếng nữa, tôi còn đang muốn nằm trên giường, chưa muốn... dậy.
Tôi và Raymond sáng nào cũng hẹn nhau để ăn sáng. Có khi tôi lên lầu chàng, khi chàng xuống nhà tôi. Tình cảm mỗi ngày thêm gắn bó. Chúng tôi thường xuyên gặp nhau luôn. Nhà chàng nhà tôi, chỉ cách nhau một cánh cửa khép. Sau này Raymond nhắc lại chuyện cũ, tôi phục Raymond quá sức! Đâu dè chàng để ý tôi, mà nghĩ ra cách làm quen ... kỳ cục như vây!. Té ra vô tinh mình mắc bẫy. Rồi chúng tôi cặp bồ với nhau. Những ngày bên chàng là hạnh phúc vô biên, để tôi phải nhớ thương, và cũng là nguyên nhân, tôi đoạn tuyệt tình chàng sau này. Tôi được biết Raymond có hãng thầu xây cất nhà cửa, nên làm việc rất dữ, có khi di chuyển việc làm cách Paris cả hàng ngàn cây số. Từ ngày quen tôi, cuối tuần nào Raymond cũng chạy bạt mạng về Paris, để rồi sáng sớm thứ hai, dậy thật sớm về lại tỉnh. Raymond thích không khí trong lành của đồng quê, nên chàng mua căn nhà dưới tỉnh, để cuối tuần về đó nghỉ ngơi. Từ ngày yêu tôi, Raymond tính chuyện lâu dài, vẽ ra đủ thứ, nét mặt hân hoan ngập tràn trong nắng. Còn tôi thì nghe rất xa vời, cuộc đời này tôi chẳng còn tin tưởng, mong chờ gì cả. Tôi gật đầu cho qua câu chuyện, để cho Raymond hy vọng, ham muốn đợi chờ, mà hình dung ra tất cả, những đường nét trên khuôn mặt tôi, đã từng đem lại cho chàng miên man, tiếp nhận những lạc thú. Cũng có lúc nỗi dày xé trong tâm hồn chàng. Raymond yêu tôi bằng tử tế trong lòng. Tôi đã từng trải qua, những cuộc tình trong đời, nên không còn tự tin nữa. Tôi thương Raymond, mà dành cho chàng tình cảm nồng nàn. Raymond đưa tôi về giới thiệu, với anh em trong gia đình chàng. Tôi đồng ý cho Raymond vui, nhưng trong lòng tôi không thích gì lắm. Qua đến ngày mai, và ngày mai nữa, những lần trò chuyện với Raymond, đôi lúc gây sự với tôi việc này. Tôi không từ chối việc chàng đưa ra trong tương lai, mà cũng không có vẻ gì chấp nhận. Tôi tầm thường như những phụ nữ khác, nhưng tôi điềm tĩnh và cương nghị, nhất định tôi không lơi lỏng bản tính. Tôi không muốn ràng buộc vào nhau, dù cho Raymond có an ủi âu yếm, tôi cũng không bao giờ về sống hẳn bên chàng. Tôi đã nhìn thấy trong đôi mắt thông minh của Raymond loé lên ánh lửa, đôi mắt ấy sẽ mải mê trong sự nghiệp của mình. Một hôm Raymond nói với tôi, mà tôi cho đây là câu nói không thật lòng: - Thiếu em với anh tất cả vô nghĩa.
Những lần Raymond đi làm xa, tôi ngồi một mình nhìn bầu trời mây đen, nghe sấm sét ầm vang, như muốn rung chuyển cả căn nhà. Rồi đêm nghe mưa đổ xuống, mưa thật to thấm vào đất, thấm vào lòng người. Tôi chợt nhớ Raymond ray rứt. Nhớ nụ cười chung chiêng, bừng lên thêm rực rỡ nắng chiều xuân, bên dòng sông xanh nhạt. Tôi ở đây cứ chờ đợi Raymond ở xa kịp về. Chờ đợi trong những đêm trừ tịch tĩnh lặng. Trong nhà, tôi như cuốn hoa ủ dột, nằm nghe gió réo rắt bên tai, phập phồng một thứ cảm gíac khó chịu, dâng lên trong lòng. Tự nhiên tôi khóc, ứa nghẹn ngậm ngùi. Tôi lại nhớ...chàng nữa rồi, nhớ những chuyện đã xảy ra...Raymond cố tình trêu ghẹo, đánh thức giấc ngủ tôi, với những bước chân đêm, để có dịp chàng được làm quen. Những lần hư xe, là cớ cho chàng đưa tôi đó đây. Nhớ những buổi điểm tâm đầu tiên, dè dặt như đôi tình nhân vừa mới lớn, cả hai đều ngoan ngoãn nghe nhau, bên ly cà-phê thơm đặc ngọt đường, bỗng chốc đã biến mất. Nhớ những sáng tinh mơ, hai đứa phải dậy thật sớm, vội vã chạy về căn nhà ngoài nông thôn, chỉ lưa thưa mấy căn chung quanh cánh đồng, nhưng đầy hoa hồng nắng xanh thiên nhiên. Chỉ có tôi với chàng. Nhớ những lần gây sự vô cớ, rồi ôn hoà một cách kỳ lạ. của Raymond. Nhớ đêm Noel, tôi nằm vật ra tóc tai rối bời, để chàng đổ rượu nửa ngực, trên thân xác trần, nuột nà mịn tăm...Rồi như con ngựa tinh khôn, chàng đưa răng cắn vào.... Tai, cổ tôi nóng hổi như đêm hừng hực, âm vang như những que tăm, châm chích nghe rợn cả người. Tôi bỗng biến thành chiếc lá trong hốc đá, bị con tằm đang nhai nhấu nghiến, nhanh chóng lạ lùng...
Đêm hồng ngọc đốt em vào lửa mắt Nửa rực trời bung rừng cháy rung mây Dòng mắt rền như mưa bão lung lây Lòng chao đảo dục em lời vô nghĩa...
Tôi biết tôi không đòi hỏi một điều gì, khi chàng ở bên cạnh tôi, với nét mặt không được thanh thản. Nhưng đôi khi Raymond nóng nãy một cách vô cớ, làm tôi sững người...Thỉnh thoảng như xuất quỉ nhập thần, tôi thò tay vào quần chàng đùa nghịch. Trên da non âm ấm, mấy ngón tay như con sâu bò lung tung, trên bụng... Lúc ấy tôi mới nhìn thấy trên khuôn mặt chàng, như mặt nước chao nghiêng, trong niềm say mê ẩn hiện ồ ạt vội vàng, rồi phẳng lặng rũ rượi, trong sự cám dỗ của lãng quên trên khuôn mặt sáng ngời, ẩn dưới nụ hôn sâu...để trở thành kỷ niệm.
Tình yêu bỗng có, bỗng dưng không. Tôi nằm đây vất vưởng tò vò, nghe âm thanh vô vọng tột cùng trong lòng. Cô đơn thật khủng khiếp dày xé tim tôi. Qua những lần yêu, những lần nhớ để rồi quên. Rồi lại yêu, rồi lại nhớ xót xa...Lại cứ thế tiếp theo, nên chẳng biết lấy ai là chồng. Nhưng yêu thì vẫn cứ yêu. Yêu đâu phải là tội là hư hỏng. Những giáo điều tình yêu, cũng chỉ là YÊU đã nói lên những giấc mơ về hằng đêm, dù hạnh phúc có xa xôi nông cạn. Tôi biết sao hơn... Biết bao điều cay đắng của tình yêu, đang xảy ra trong thế gian này. Lỗi tại ai? và sự nghiệp của Raymond, chẳng nghĩa lý gì với tôi, đã biến chàng thành một chứng bệnh, nghiêng về nghề nghiệp, làm chàng quên đi sâu vào tâm lý của người yêu. Được trái tim tôi, Raymond may mắn, giàu sang suốt cả đời, là khí lực của tâm hồn, là vị thần bùa hộ mệnh, cho cây khỏi héo khô, cho mùa đông thêm hơi ấm; nó còn là vị thuốc chữa được những thứ bệnh...
Raymond làm việc xa tít xa, chàng lu bu công việc, chạy bên này leo lắt bên kia, nên có lúc về lúc không. Không phải về mà chàng ghé về. Chàng ghé về, để cho tôi kịp úp mặt đầm đìa hạnh phúc, vào niềm vui chút ít, cũng là những cảm giác...
Rằng ngày sang trống canh năm Anh dậy em vẫn còn nằm trơ trơ. (Tú Xương)
Chàng dậy. Mặt chàng hốc hác tái xanh, đôi mắt trơn tuột. Điện thoại cầm tay bắt đầu kêu không ngừng. Công việc chàng thật bề bộn, đã hiện rõ trên đôi mắt, phấp-phỏng lo-âu, bồn-chồn lòng dạ lúc nào cũng không yên. Rõ ràng tôi đang ở bên cạnh người, mà như chiếc bóng, đang khắc khổ lăn lộn với công việc. Bắt đầu bảy giờ sáng, đến ba bốn giờ khuya mới về nhà. Kiệt sức để chợp mắt một lát. Gần sáng chuẩn bị cho hôm nay, và ngày mai, rồi những ngày mai kế tiếp...Ôi! phức tạp trong nghịch cảnh cuộc đời. Và trong bóng tối mập mờ, tôi nhận lầm cái bóng chàng, là con beo hung hãn phi phàm, dù tôi có mở trao tráo đôi mắt, cũng không làm sao thấy được những gì bên trong. Những gì trừu tượng ấy, bây giờ thành cụ thể của nó. Sự thật là gì? Là chàng đang từ từ, tiến dần đến sự bất lực, của sự cọ sát cơ thể. Những gì rời rạc vô thức, dừng lại giữa kiếp người, trong khoảng mênh mông. Những lạc thú không còn cảm giác chất chứa, khi cặp môi dại khờ tôi, như bướm hồng nhỡn nhơ trên má chàng. Chàng nằm trơ trơ, trầm tư u-mặc như khúc gỗ. Chàng miễn cưỡng như một điều bắt buộc. Đó là triệu chứng sự làm việc quá độ chăng ? Chàng tự giam mình, trong phạm qui nghề nghiệp. Chàng không lo chữa bệnh, chàng đã quên mất cái ý nghĩa thâm sâu của cuộc sống. Rõ là sự phi lý...Dẫu một phụ-nữ non-nớt, đa-cảm đa-tình như tôi, trong đó có pha-phách ít nhiều sai lầm tư-dục, cũng không đi quá xa sự thực như chàng... tôi muốn biết người lái xe được hay không, chứ không cần người lái xe giỏi hay dở. Tôi khóc. Raymond dỗ dành trên đôi môi tham lam, như đang reo mừng trong khóe mắt si tình tôi.
Mấy tháng nay Raymond thường xuyên đi bác sĩ, để theo dõi bệnh chàng, tôi khuyến khích chàng như vậy, và tôi đã mềm lòng, với những tiếng thở dài của chàng, như đang nằm trong ngực tôi. Tôi cho chàng niềm hy vọng. Tôi biết tôi yêu chàng, với tình yêu chân thực nồng cháy. Tôi có thể sống bên chàng hạ dục bản tính mình, để chờ những tháng năm dài cuộc thử nghiệm. Tôi ở bên chàng được bao lâu, khi bệnh chàng không dứt khỏi ? Tôi bỗng rùng mình lo sợ, sợ cho chàng cho tôi. Tôi biết chàng và tôi đều khổ như nhau, khi chàng gầm lên khe khẽ bối rối, làm cồn cào lòng tôi. Chàng duỗi chân. Thân hình dài dài thanh mãnh tôi, nằm trên người chàng dễ chịu. Chàng và tôi đều căm giận như thế này. Hãy kiên nhẫn ! Tôi thô bạo cử chỉ, dè xẻn lời nói, hai tay gợi cảm lạ lùng, rần rần dồn lên muốn khụyu ngã. Trời ! thân hình chàng lẳn chắc, tràn trề thứ ánh sáng làm thu hút lòng tôi, như cơn dịch sốt. Đùi chàng chạm vào ngực tôi cứng lại, không thở được. Bủn rủn. Cặp mắt tôi như diều hâu, rực lên như tia chớp, chàng nhìn đăm đăm vào tia chớp bập bùng, vừa man rợ vừa mê đắm, của loài ngựa hoang có trái tim khác thường, ăn rất ít nhưng không chịu được khát, đang vẫy vùng leo núi, băng qua những con đường, về phía rừng ma trong cơn mưa, có mạch nước ngầm từ ngàn xưa, đang phun lên không ngớt. Và, đuôi con công chỉ xoè nửa vòng. Không ánh nắng, không trời xanh, tất cả chỉ một màu, bên cái hang đá rêu rong ủ bám xanh rì. Vừa đủ để cảm xúc trào dâng, rồi chùn xuống bóp nghẹt tim chàng, dồn đến tận cùng. Run rẩy mồ hôi chàng toát ra, tôi nghe loáng thoáng chàng lắp bắp, những si mê cuồng dại. Nhưng...chàng rít khẽ nằm vật ra rã rời, giữa đống rạ chăn ấm áp, mặc cho tôi úp bàn tay trên đôi ngực trần, như cây già buông rể phủ kín. Tôi cảm thấy đắng khô miệng lại, ứa nước mắt chảy xèo xèo lên ngọn lửa đỏ rực. Chàng sống giữa bạc tiền. Chàng chịu đựng, chàng đi làm, mua bán rất đam mê hứng thú. Bây giờ chàng cảm thấy cuộc đời tẻ nhạt, nhàm chán vô nghĩa. Chàng bỗng rùng mình, vì sựï im lặng chung quanh, sự lặng thinh kinh hoàng. Chàng khóc. Tôi ép sát người vào chàng thở dốc, tôi thương chàng vô tận. Tôi cứ để cảm xúc gợn chút hơi nóng, bên trong cảm giác yếu ớt của ngọn nến đã tàn. Trong bóng đêm chàng hôn tôi, tràn ngập tình cảm biết ơn. Tôi vẫn tự tin giữa xa xôi mênh mông, chẳng xẩy ra điều gì. Nhưng thoắt cái nó đã xẩy ra, và sẽ tiếp tục cho những năm tháng tới? Hy vọng trong một phần nghìn bỗng tiêu tan ... Tại sao phải dày vò nhau như thế ? Ôi tình yêu ! hy vọng, là địa ngục của tôi. Thượng đế đã ban cho loài người, một tuyệt dịu nhất trên đời, đã làm cho tôi hóa điên hoá dại, khi tỉnh dậy thấy mình bàng hoàng, cảm giác đau xót ngập tràn.
Chàng vui trở lại với những công việc hàng ngày, nhưng đôi mắt vẫn sâu hoắm, phảng phất tia lạnh. Còn tôi thì tiếp tục tái tê ngày với ngày, đêm với đêm u hoài lẻ loi, nghiêng lệch một góc trời, với mưa đá rơi bên thềm nhà, khiến tôi thót tim. Tôi còn trẻ mới hai mươi sáu mà lại gặp rắc rối, rỗng tuếch của tình yêu, thì tôi sẽ hóa cành cây khô, chứ đâu phải một bông hoa ?. Raymond từng nói với tôi, chàng sẽ xin về hưu non, thời giờ còn lại dành tất cả cho tình yêu, cho tuổi mùa xuân của tôi, tuổi đẹp nhất trong đời. Tôi cười. Raymond biết đây là nụ cười buồn, những gì thảng thốt trong tim tôi còn lại. Những lúc bên cạnh chàng, tôi lại không dám hẹn hò, bởi sợ những cái mong manh của những nụ hôn dài, khát khao ấp ủ khờ ngất trong tay người, theo những đam mê, mà tôi cảm thấy chưa được bình yên. Đàng nào rồi anh cũng lại đi, bỏ em một mình để đợi chờ, để nhớ nhung. Hãy để em định đoạt nhé! . Tôi chợp mắt được một lúc thì nghe tiếng điện thoại. Một nỗi sợ hãi hồi hộp trong lòng. Raymond đến giờ này là gọi phôn cho tôi. Tôi nằm yên nghe tiếng chuông kêu. Tôi không muốn hẹn hò, không muốn quyến luyến, những lời thương nhớ, than thở của Raymond nữa. Tôi nồng nàn tất cả và cũng lãnh đạm tất cả với Raymond. Tôi không muốn gặp lại Raymond, khi biết lòng mình đang buồn nản thất vọng, và sự mệt mỏi tận đáy sâu tâm hồn, đờ đẩn hiện lên nét kẻ si tình chua xót... Điện thoại im, rồi lại kêu vang. Tiếng chuông kêu réo những khát khao hò hẹn, những tuyệt vọng chứa chan. Tôi lờ đi lầm lì đoạn tuyệt. Reng reng... Lập tức tôi rút dây, cúp điện thoại, để không còn sự liên hệ nào gắn bó với Raymond nữa, dù bên tai tôi còn văng vẳng lời thì thầm da diết, của những lần tựa đầu hò hẹn níu kéo. Tôi bừng thức ...và tôi khóc rất nhiều, không biết giọt nước mắt khóc cho tình yêu, hay khóc cho thân phận, mịt mù chất đầy trước mắt ! và tôi cảm thấy an ủi tâm hồn mình, bằng những dòng nước mắt cảm thương. Thế là xong coi như là chuyện xa lạ với mình. Chỉ còn lại những dư âm rắm rối, rồi cũng sẽ bay theo ngày tháng nhạt nhòa.
Cuối cùng tôi vẫn là tôi, suốt bốn mùa trong những ngày, óng mượt trăng sao. Cơn gió ào ào thổi qua khe cửa, một cảm giác buồn da diết xâm chiếm. Tôi buồn tôi, buồn cho Raymond vì sự nghiệp quyến rũ, để mất tình yêu tiêu tan như giá rữa. Chàng chưa hiểu !, rồi chàng sẽ hiểu : Quá khứ là kinh nghiệm sống của con người. Buồn cho tôi cứ lao vào ảo vọng, thành tiếng khóc hằng đêm. Cảm giác này tôi cứ tưởng là thứ hạnh phúc, suốt ngày suốt tháng trong lòng người. Nhưng nó đã biến thành lạnh lùng, vô cảm, thản nhiên để kết thúc số phận của cuộc tình....
Bich Xuan bichxuanparis@yahoo.com
|
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |