Dừng chân bên quán nhớ
Ly cà phê rưng rưng
Cành hoa lan mới nở
Hôm nay đã rụng dần
Hương cà phê thơm ngát
Người đi buổi chiều qua
Ly cà phê mặn chát
Trên môi nào xót xa
Quán vắng một mình tôi
Buồn hiu bên góc đời
Người đi, người đi mãi
Ly cà phê đơn côi
Quán nhớ tôi gọi tên
Buổi chiều rơi êm đềm
Có tôi và nỗi nhớ
Ngồi bên nhau, kề bên
Tôi ngồi yên lặng lẽ
Loay hoay bên nỗi buồn
Tiếng gọi nào rất khẽ
Sao quay quắt trong hồn
Quán nhớ đón chân tôi
Người đi, người đi rồi
Ghế bàn sao quạnh quẽ
Con chim câu lẻ đôi .
Sương Mai