|
|
Truyện/Ký |
GIỌT MƯA SA
|
VŨ THỊ THIÊN THƯ - đăng lúc 06:02:47 AM, Apr 04, 2005
Những giọt mưa trái mùa đập vào khung kính, hai cánh quạt không ngừng, tháng giêng mưa, trời cũng thay đổi như lòng người, đang là mùa đông, tuyết không rơi, mà lệ rơi Thứ sáu ngày làm việc cuối trong tuần, trên xa lộ, xe cộ như dòng thác vội vã chen nhau. Hình dung lại khuôn mặt tươi tắn, màu da đen thẫm, nụ cười hiền hoà , ẩn hiện, tiếng nói như chuông ngân .Khuôn mặt còn nguyên nét người Châu Phi, sóng mũi to mắt tròn xoe, nhưng ánh mắt rực sáng lên và nụ cười bày đôi hàm răng trắng đều đặn .Quen nhau từ những ngày chập chững vào làm, bao nhiêu tháng năm, bao nhiêu thăng trầm …Khi Cathy gọi, tiếng trong phôn nghe như từ cõi nào.
- Dolly, Dana mất… mất rồi . - Cat [ chúng tôi gọi biệt danh của Cathy ] bà nói gì ? Có chuyện gì sảy ra ? Tôi không hiểu bà muốn nói gì hết - She’s gone, my God.
Cat rên rĩ, tiếng đứt quãng, chìm trong tiếng khóc nghẹn không nên lời. Tôi gác máy. Ngồi không yên , tôi quay số, gọi Ann . Cô cũng ngạc nhiên như tôi, hứa sẽ gọi lại khi biết thêm tin tức. Chờ đợi nào cũng lê thê, tôi mặc áo lạnh, lấy đôi bao tay và nón , bước ra ngoài hơi lạnh hắt vào mặt , những hình ảnh chập chùng nối nhau …
Dana rời khỏi gia đình, cô vừa xong trung học, mười tám tuổi, không muốn rơi vào con đường không lối thoát của các anh chị. Cô ước mơ một cuộc sống tự lập, nên đi xin việc làm và ghi tên học bán thời gian. Làm việc chung, chuyện trò trao đổi nhau hàng ngày , cái khoảng cách ngôn ngữ dần dần thu hẹp .Tôi kể lại cho cô nghe những ngày đầu chân ướt chân ráo đến Hoa Kỳ, giúp việc trong bếp cho một trại hè của trẻ con .Mớ vốn liếng Anh ngữ không bao nhiêu, tôi cố gắng nối nhịp cầu cảm thông, điều cô ngạc nhiên khi thấy tôi hiểu sâu sắc rất nhiều vấn đề, từ cuộc sống cũng như kiến thức bên ngoài , tôi thích đọc sách nhiều hơn nói. Đến khi cô biết ra tôi đã từng đi dạy học ở quê nhà thì câu chuyện cũng thay đổi chiều hướng. Cô thân tình kể lại chuyện gia đình, Mẹ cô sinh con đầu khi bà chưa đầy mười sáu, cô chưa bao giờ biết mặt cha, mấy anh chị em, mỗi người sinh ra trong một hoàn cảnh khác nhau, những người đàn ông qua ngưỡng cửa , ở lại ít lâu, rồi bay đi như cánh chuồn chuồn. Mẹ cô sống gần cả đời người, đi tìm thứ tình yêu như bong bóng. Tiền trợ cấp xã hội hàng tháng như gió vào nhà trống, gói ghém chưa cuối tháng túi đã rỗng . Áo quần mua từ cơ quan từ thiện đấp đổi qua ngày. Mười lăm tuổi, Cô xin vào làm cho Mc Donald , hảnh diện nhìn tấm chi phiếu đầu tiên , công khó nhọc của những giờ quần quật chùi lau, số tiền mong manh trong tay, nhất định dành dụm lại . Cô nghĩ đến năm học cuối cùng, đến buổi dạ vũ truyền thống [ Prom Night ] đến lúc đủ tiền mua chiếc xe cũ làm chân, vào đại học.Giấc mơ đầu đời , cố vươn lên, thật đơn giản…
Cô cố gắng làm việc, học hành, chống lại sự cám dỗ của bạn bè. Trong lúc bạn bè và ngay cả người thân, lo rong chơi, thuốc lá và ma tuý bán lê la từng góc đường, cô lặng lẽ làm chim lạc bầy, chịu sự cười ngạo, cặm cui lo học cho xong năm mười hai để vào đại học.Tốt nghiệp, Cô mang cái chứng chỉ lang thang đi xin việc, may mắn vào làm cho một văn phòng, với số tiền lương khiêm nhượng, nhưng giúp cô có chi phí sống qua ngày. Hiểu rõ hoàn cảnh của mình, với mơ ước tiến lên , không có mảnh bằng đại học trong tay, không có cái chìa khoá mở cánh cửa tương lai, Cô càng phấn đấu hơn. Nhưng càng vùng vẫy , càng khó khăn trở ngại, tôi có cảm tưởng như trời xanh quen thói má hồng trêu ngươi , Cô lao đao lận đận một đời
- Dolly, Khoá nầy chắc tôi phải nghỉ học quá - Tại sao vậy? Còn không bao lâu nữa sao Cô không tiếp tục cho xong đi ? - Tôi muốn lắm chứ, nhưng không còn tiền đóng học phí .Tôi lại phải giúp Mẹ tôi, bà đang cần kíp quá, cứ theo năn nỉ mãi, tôi không chịu nổi nên đã rút hết tiền ra đưa cho bà rồi. - Oh ! Dana, tại sao cô lại tiếp tục để cho bà … - Vâng, tôi biết, tôi không nên tiếp tục cho bà tiền, nhưng tôi không nở lòng nào, vì còn các em, thật là khó mà từ chối được, dù sao bà cũng là Mẹ tôi . Đó là bản chất Dana, con người có trái tim bao dung vị tha. Cô luôn than phiền cùng tôi, nhiều lần cô đã muốn dứt khoát, không giúp đỡ cho gia đình nữa, nhưng cuối cùng cô cũng luôn thua cuộc. Cô tâm sự, lần đầu tiên, khi Mẹ cô moi hết tiền dành dụm của cô, không còn áo đẹp cho Prom Night, không có đến chiếc xe cũ, Cô mất hết hy vọng, niềm hảnh diện và phương tiện di chuyển để đi làm, Cô đã dặn lòng, sẽ không cho Mẹ tiền. Tiếp tục lặng lẽ chờ xe bus hàng ngày, dãi nắng gội mưa, dầm trong cơn bão tuyết .cố dành dụm cho đủ tiền để ra riêng Khi dọn vào căn phòng vừa thuê được, cô nghĩ mình đã thoát khỏi đôi bàn tay bấu víu, nhưng rồi năm nầy sang năm khác, khi vài trăm, khi ngàn bạc, con số nhỏ nhoi dành dụm cho mỗi học kỳ, khi Mẹ cô cầu cứu, cô lại tiếp tục vét túi đưa cho Mẹ.Lại long đong chờ thêm một học kỳ khác.
- Không biết con bé hay thằng bé, nó hành tôi quá chừng - Dana, tôi nghĩ nó là con bé đó, mà cô thích con trai hay gái ?? - Oh ! Tôi chỉ muốn nó sinh ra khoẻ mạnh thôi, - Con gái sẽ gần Mẹ hơn - Tôi lại sợ nó sẽ khổ như tôi - Con trai cũng khó Dana à, làm con người trong xã hôi nầy không dễ đâu. - Bà nói đúng, tôi nghĩ muốn làm người tốt thì đòi hỏi nhiều phấn đấu, chiụ khó làm việc, còn như ăn bám xả hội thì không nói làm gì .
Cô hảnh diện mang đứa bé còn đỏ hỏn đến khoe Đúa con gái kháu khỉnh nằm trong nôi, đôi mắt tròn xoe như mắt mẹ, những lọn tóc xoăn bám vào da đầu, Tôi nhớ có lần, không biết cô thật ngây thơ hay chỉ vì tò mò, xin phép đươc vuốt mái tóc tôi, ước ao con bé sẽ có mái tóc dài thẳng mềm như lụa, óng như tơ .Cô luôn thèm thuồng mái tóc thẳng xuống phủ bờ vai. Tóc của cô, hàng tháng phải đến mỹ viện dùng hoá chất vuốt cho thẳng, dù vậy khi thời tiết nóng và ẩm, tóc cũng trở lại quăn queo, khô quắt, nhìn cô phải dùng kẹp đồng hơ nóng để vuốt tóc, mùi dầu bay khét nghẹt, mới thấy thương cho giống dân da đen, họ chống chọi với nhiều sự khó khăn, chịu sự khinh miệt của xã hội bất công, cho đến cả bản thân , ngay cả tóc tai cũng phải mất nhiều thời gian và công sức ïthật là tội nghiệp thay. Khi tôi cắt tóc ngắn, lang quân tôi không phàn nàn, nhưng trái lại cô thì tiếc ngẩn ngơ. Sau ngày sinh con, cô bận bịu hơn, nhưng vẫn tiếp tục ghi danh học. Con bé cũng ngoan, không quấy Mẹ, lớn như thổi, nhìn hai mẹ con khăng khít, tôi chia niềm vui của cô. Con Bé là sức sống, là điểm tựa, bên cạnh những khó khăn hàng ngày, không thể quên đi niềm hạnh phúc đơn sơ làm Mẹ. Từ ngôn nào diễn đạt được? Nhưng ngày tháng trôi qua, với bao nhiêu cố gắng, thân hình cô vẫn không trở lại con số bình thường. Quần áo lúc mang thai trở thành y phục hàng ngày, tôi nhìn cô trong lòng âu lo, không biết phải khuyên thế nào, chỉ biết lặng lẽ nghe, chia sẻ khi cô than thở những chuyện buồn phiền. Tôi cố gắng bày vẽ cách nấu nướng, cử kiêng, chia kinh nghiệm nuôi con, cách giữ gìn sức khoẻ. Thời khoá biểu của cô thật là tất bật, sáng ngày, ủ con trong chăn, rời nhà, mang con về gởi Mẹ, chiều tan sở thì tất tả đến đón, ngày vào lớp thì mãi đến chín mười giờ tối mới về nhà, ăn uống bất cứ thứ gì, thường trực là những quán ăn dọc đường, pizza hay burger, gọi thức ăn trong nhà hàng Tàu mang về. Cuối tuần thì giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, dắt con đi chơi, và lo học hành bài vỡ cho tuần vừa qua, sắp đến .
Tôi thật sự chia niềm vui khi cô phấn khởi báo tin - Tôi đang chuẩn bị mua nhà - Thật không ?? Chúc mừng cô - Cat đã xem dùm tôi, tiền lời tương đối hạ thấp hiện nay, với con số nhà băng bằng lòng cho tôi vay, hy vọng tôi sẽ tìm đươc căn nhà thích hợp .
Căn nhà nho nhỏ. Biến thành tổ ấm xinh xinh của hai Mẹ con, gần trường học, đưa đón thuận tiện, những ngày Dana quá bận công việc, phải làm muộn thì con bé có thể đi bộ về nhà. Cuộc sống an phận hai mẹ con an phận, êm trôi, ngày tháng như thoi đưa.. Leslie lớn nhanh như cỏ dại. Dana hết sức yêu chiều cho con bé, như đểù bù lại những gì thiếu hụt trong tuổi thơ của cô. Bên cạnh cái bóng hạnh phúc mong manh, gia đình cô vẫn là bóng mây đen , là nổi đe doạ thường xuyên chực chờ. Những tưởng là Dana dồn hết tình thương , bận bịu lo lắng cho con thì sẽ quên đi cái gánh nặng gia đình , nhưng Cô là người có trái tim vị tha, Mẹ Cô, các anh chị em biết rõ yếu điểm nầy, cuối cùng, Cô bao giờ cũng mở rộng hầu bao. Chiếc áo đang mặc trên lưng có xẻ ra được thì cô cũng không ngại ngần.
Lo lắng triền miên, làm viêc liên tục, nặng gánh gia đình, cô quên đi bản thân mình. Nhìn cô tiếp tục lên cân, tôi không biết nên khuyên cô như thế nào . Chuyện trò cùng nhau, dùng tương lai của Leslie làm cứu cánh, tôi cố gắng khuyên cô nên chăm sóc sức khoẻ của chính mình. Sức nặng làm cô chậm chạp, trọng lượng đè nặng lên trái tim mệt nhọc. Cô chịu khó ăn kiêng và tập thể dục ít lâu, theo các chương trình giảm cân, nhưng rồi lại sao lãng vì quá bận rộn . Mỗi năm mới , cô tự hứa để rồi thất hứa với chính mình .
- Dolly, tôi quyết định đi giải phẩu thu hẹp dạ dầy. - Dana, cuộc giải phẩu nầy rất nguy hiểm, Cô có nghiên cứu kỷ càng không ?? - Có chứ, suốt cả năm nay , tôi đang theo dõi các thành quả, đã chuyện trò với nhiều người cư trú tân Âu Châu, cũng có người cùng trường hợp sống gần đây, tôi đến tham dự các buổi họp .Họ tiếp đón tôi rất chân tình, kể lại những khó khăn trước và sau khi giải phẩu, trong khoảng thời gian chờ đợi bình phục, những gì phải chuẩn bị tinh thần cũng như khuyến khích, giúp đở, trả lời những thắc mắc của tôi . - Vậy Cô có biết bao giờ thì sẽ thực hiện không ?? - Tôi dự trù đầu tháng mười hai , bước sang năm mới, tôi thêm một tuổi nữa, tôi muốn mình hoàn toàn thành một con người khác . Bà hãy cầu nguyện cho tôi . - Vâng , tôi sẽ nhớ, bà an tâm , và xin chúc lành cho Bà
Những ngày cuối năm tất bật, Dana xuất viện, Cat thông tin hàng tuần cùng chúng tôi, không biết vì quá mệt mõi bận rộn, hay vì những bất an trong lòng , tôi gọi Cô, hẹn đến thăm, nhưng Dana từ chối. Tôi nghĩ hãy chờ đến lúc Cô khoẻ hơn đã, có thể Cô chưa muốn gặp ai hết, chỉ có Cat là người thường đến thăm , giúp đở cô trong công việc hàng ngày. Trong điện thoại, giọng cô mệt mõi, tôi không nhận ra con người đầy sức sống trước đây. Cô vắn tắt kể lại những khó khăn. Còn bảo sẽ không khuyên ai đi vào con dường nầy, có những biến chứng không lường trước được. Tôi chỉ biết an ủi cô, gác máy cho cô nghỉ ngơi . Những ngày Lễ Giáng Sinh công việc và gia đình bận bịu, tất bật, tôi chỉ gởi thiếp hoa sang , hy vọng sẽ làm Cô vui hơn . Trong lòng cứ nghĩ đến Dana thường xuyên, tôi gọi Cat, hứa với Cat, ra giêng mình đưa Dana đi ăn trưa, sẽ lang thang cùng nhau một ngày, tuỳ theo tình trạng sức khoẻ của cô. Mọi việc dự tính xong xuôi, nhưng tại sao trong lòng tôi vẫn có điều gì vương mắc . Khi Cat gọi báo tin bất ngờ , tôi còn đang thu xếp công việc cuối tuần, bàng hoàng, thảng thốt, sau đó thì quay quắt chờ đợi, tôi gọi Ann, báo tin, nhắc cô cho tôi biết thêm chi tiết, tang ma, ngày giờ thăm viếng . Ann cũng ngơ ngác như nhau, Cat thì tiếp tục tự trách mình, phải chi đến thăm sớm, thúc giục Dana trở vào bệnh viện kịp lúc thì … Mồi lần đi ngang qua chỗ bàn viết của cô, nhìn tấm ảnh , khuôn mặt tươi cười của hai mẹ con, trong lòng như muối xát… Cuộc sống mong manh quá, cô là người phấn đấu để vượt qua những trở ngại, …nhưng không vượt qua được ý trời …Như giọt mưa sa ….
Vũ Thị Thiên Thư
|
|
Created by Hiep Nguyen, Sept. 2003 |