chiều qua máu đỏ chạy rần
có tôi vàng võ da ngâm phận đời
nghìn năm một cõi xa rời
cố hương hồn lạnh nỗi vời xót xa
chiều xa gió thổi thật thà
không xiêm áo lụa nếp nhà mái xưa
hong chiều tôi ngủ liếp thưa
để nghe tiếng vọng chiều đưa hiền hòa
chiều đi còn nhớ quê xa
có con chim nhỏ hót qua gọi người
chiều xăm đưa bóng lả lơi
ôi hồn thục đế, à ơi mẹ về
Nguyễn Ðăng Tuấn